Chương 25: (Vô Đề)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Trước khi rời đi Diệp Dạng từng rất nhiều lần muốn làm giấy chứng minh nhưng có lẽ cha cậu cũng đã đoán được gì đó nên giấu hết giấy tờ kể cả sổ hộ khẩu.

Dù như vậy, Diệp Dạng vẫn quyết tâm rời đi.

Sau khi nghe được tất cả, Hạ Đông chỉ cảm giác bị khoét rỗng một phần ở đâu đó trong trái tim anh, dường như chỉ một cơn gió thổi qua cũng đủ làm nó đau đớn.

Anh nghiêng người muốn ôm cậu bạn nhỏ trước mắt nhưng lại sợ cậu bạn nhỏ ghét sự đụng chạm của mình.

Rõ ràng không phải là đồng tính nhưng bị người đồng tính hại thành như thế, nếu là anh, có lẽ chẳng thể sống chung một bầu không khí mất...

Hạ Đông chỉ có thể an ủi Diệp Dạng bằng lời nói.

"Không sao đâu, mọi thứ qua rồi."

Diệp Dạng hít sâu một hơi bằng cái mũi nghẽn, cậu nói chuyện này ra không phải vì muốn được thương hại hay đại loại như thế, cậu chỉ là muốn nói với anh Đông:

"Trước khi gặp anh Đông với mọi người, thật ra tôi sợ tiếp xúc da thịt lắm... Trịnh Hòa như thế làm tôi rất ghê tởm, cũng cảm thấy đồng tính thật ghê tởm."

"Nhưng bây giờ tôi cảm thấy bản thân dường như cũng mang nặng định kiến giống bọn họ... Những người đã bắt nạt tôi."

Diệp Dạng lau nước mắt trên mặt, hốc mắt vẫn còn đỏ hoe.

"Tôi không nên vơ đũa cả nắm, không nên đánh giá một người ghê tởm hay không chỉ dựa trên xu hướng tính dục. Anh Nhượng và anh Tỉnh rất tốt..."

Anh cũng tốt lắm ạ.

...

Diệp Dạng trả lời câu hỏi đầu tiên của Hạ Đông:

"Mặc kệ trước khi tôi đã trải qua chuyện gì, tôi sẽ không bao giờ ghê tởm anh Đông đâu."

Phảng phất như nơi m3m mại nhất trong trái tim Hạ Đông bị chạm phải, vừa chua chát vừa ngọt ngào.

Anh không kìm lòng được nghiêng người ôm lấy cậu bạn nhỏ.

Đầu Diệp Dạng tựa vào vai Hạ Đông, trong vô thức cậu cọ cọ lên chiếc cổ ấm áp của Hạ Đông, cũng duỗi tay ôm lấy anh.

Hai người ôm nhau thật lâu, Hạ Đông không buông tay, Diệp Dạng cũng không giãy giụa.

Đến khi Hạ Đông buông Diệp Dạng, đôi mắt cậu đã híp lại còn ngáp một cái.

Hạ Đông khẽ khàng xoa xoa đầu cậu.

Buồn ngủ à?

Dạ...

Hạ Đông hơi do dự hỏi:

"Không thì nhóc cứ ngủ ở đây, không cần về phòng."

Diệp Dạng không đáp lời, trong lòng Hạ Đông chợt nhảy lên cảm thấy lời nói của anh không ổn.

"Không ở cũng không sao, đi vài bước là về phòng nhóc mà..."

Vừa dứt lời đã thấy Diệp Dạng thu người vào ổ chăn chỉ để lộ đầu ra bên ngoài, giọng nói cậu mơ màng dần.

"Anh Đông ơi, tư thế ngủ của tôi tốt lắm, không đạp đá linh tinh đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!