Vỡ thì vỡ thôi.
Hạ Đông vứt hết mảnh vụn vào thùng rác, nói:
"Nhóc đi nghỉ ngơi đi, để tôi rửa."
Diệp Dạng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Hạ Đông nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu một lúc lâu cậu mới hỏi ra suy nghĩ trong lòng:
"Ngày mai anh Đông có đi cùng An Nhiên xem buổi biểu diễn đó không ạ?"
...
Hạ Đông sửng sốt vài giây tựa hồ nghĩ đến cái gì mà hỏi lại:
"Nhóc bởi vì chuyện này mà tâm trạng không tốt sao?"
"Tâm trạng tôi vẫn bình thường, không có sao."
Diệp Dạng thẳng thừng phủ nhận nhưng vành tai đỏ lên đã phản bội cậu.
"Tôi chỉ muốn hỏi cho biết thôi."
Hạ Đông cảm thấy bản thân hình như suy nghĩ nhiều rồi, trả lời cậu:
Tôi không đi.
Vừa dứt lời Hạ Đông thấy rất rõ ràng ánh mắt của cậu bạn nhỏ hơi sáng lên.
Hạ Đông buồn cười nói:
"Nhóc biết tại sao An Nhiên muốn hẹn tôi đi cùng không?"
"Biết ạ, tôi không ngốc."
Diệp Dạng mím môi nói tiếp:
"Chị ấy muốn theo đuổi anh, muốn làm người yêu của anh."
"Ồ, nhóc không ngốc ha?"
Hạ Đông lau khô nước trên tay, dọn bát xong thì cốc lên trán Diệp Dạng một cái.
"Nhóc biết cậu ta muốn cái gì sao còn giúp chứ?"
Diệp Dạng che trán lại tò mò hỏi:
"Anh Đông không thích chị ấy sao?"
"Nếu tôi thích, vậy sao cậu ta không trực tiếp đưa cho tôi mà phải qua tay nhóc chứ?"
Ồ.
Diệp Dạng nở một nụ cười ranh mãnh, hỏi:
"Anh Đông ngày mai có bận gì không ạ?"
Hạ Đông chợt dừng lại trước nụ cười trước mắt của cậu bạn nhỏ, bản thân cậu bạn nhỏ đã rất ưa nhìn, khuôn mặt thanh tú, khi cười bên má trái còn có một lúm đồng tiền be bé cảm giác tỏa sáng như một mặt trời con vậy.
"Nhóc cười lên đẹp lắm, về sau cười nhiều một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!