Chỉ mới qua năm mới vài ngày, hôm nay là mùng 4 tết, trời lạnh đến tê cóng da thịt. Một chuyến xe đường dài chạy băng băng trong cái tiết trời lạnh giá, bên trong xe đầy hơi người, có lẽ vì vậy mà ấm áp hơn hẳn bên ngoài, bầu không khí trong xe cũng có vẻ nhộn nhịp hơn.
Một cô gái đang trò chuyện cùng người bạn thân qua điện thoại, lúc ngẩng đầu lên tình cờ phát hiện một cậu thiếu niên đang ngồi ở ghế đối diện, cách nhau một lối đi.
Cô lén lút mở camera trong điện thoại chụp trộm thiếu niên ấy, sau đó chia sẻ cho bạn thân, đối phương hỏi người đó có đẹp trai không vậy. Cô lén nhìn sang bên kia một lần nữa, thấy cậu thiếu niên đó hoàn toàn không phát hiện ra việc mình chụp lén thì thở phào nhẹ nhõm.
Người đó cũng rất kỳ lạ, cứ nghiêng mặt nhìn phía bên ngoài cửa kính, hình như đã nhìn rất lâu rồi. Cô không nhìn rõ nét mặt của cậu cũng không biết cậu thiếu niên đó có đẹp trai hay không.
Tiếng nói xì xầm xen lẫn tiếng tiếng càu nhàu yếu ớt, tiếng than vãn mệt nhọc còn có tiếng ngáy nhỏ thi thoảng vang lên từng hồi. Nhưng nhiều âm thanh trộn lẫn với nhau như vậy cũng chả ai ảnh hướng đến tâm trí của cậu thiếu niên, người đó vẫn luôn yên lặng, không biết thả hồn đi đâu rồi.
Cô chỉ có thể nhìn được hình dáng mơ hồ của người thiếu niên được phản chiếu qua tấm cửa kính trắng xóa vì dính đầy nước mưa. Từng hạt, từng hạt trượt dài trên ô cửa kính làm mở đi một khuôn mặt trắng trẻo mang theo những đường nét quá mức thanh tú.
Có vẻ cậu thiếu niên không lớn tuổi lắm, đâu đó 17 hay 18 cái xuân xanh, chẳng hiểu sao khi nhìn đối phương lâu hơn bình thường cô chợt cảm thấy cậu dường như đang rất khổ sở.
Qua gần hai tiếng sau, thân xe đột nhiên run lên, thành công chuyển ánh mắt cậu thiếu niên sang người soát vé trên lối đi. Cô lần đầu tiên nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của cậu thiếu niên đó, trong thoáng chốc lướt qua mắt nhau hình như cô thấy trong mắt cậu loáng thoáng hơi nước.
Người soát vé cất giọng nói với tất cả hành khách:
"Đã tới trạm dừng, mọi người có thể xuống xe giải quyết nhu cầu s1nh lý, hay mua đồ ăn vặt gì đó. Còn một tiếng nữa chúng ta sẽ đến trạm cuối."
Hầu hết hành khách đều xuống xe, chỉ còn sót lại mấy ông chú ngủ mê man quên trời đất, cô để ý thấy cậu thiếu niên nọ cũng không xuống chỉ ngồi lại chỗ cũ nhìn ra bên ngoài.
Những hạt mưa nặng nề rơi trên lớp kính làm nhòe đi tầm nhìn trước mắt, cậu thiếu niên tựa hồ đang ngắm phong cảnh bên ngoài, lại như nhìn chính bản thân qua lớp kính không mấy sáng sủa.
Con ngươi của cậu thoáng phản chiếu hình ảnh những đóa hoa, cỏ cây bên ngoài. Tuy vẻ mặt cậu còn hiện hữu chút bối rối cùng sợ hãi... Nhưng hơn thế nữa, đó là một cảm giác nhẹ nhõm, thậm chí có thể gọi là giải thoát.
Nói như thế nào nhỉ?
Giống như chim chóc cuối cùng đã được rời khỏi lồ ng, cừu non thoát khỏi sự truy đuổi của sói, con thỏ nhỏ nhờ bóng tối may mắn trốn khỏi tầm mắt của thợ săn.
Cậu vừa mới thở phào lại trở nên bối rối, không biết tiếp theo nên đi tiếp như thế nào, đi đến đâu đây.
Chợt một bàn tay cầm theo bánh quy đưa đến trước mặt cậu, đồng thời vang lên giọng nói của một cô gái:
"Cậu ăn bánh không? Bánh này tôi mang từ nhà lên đó. À, tôi có thể ngồi đây được không?"
Cậu thiếu niên nhẹ giọng đồng ý nhưng không nhận chiếc bánh quy đó chỉ nói mình không đói. Cô gái cũng không khó chịu, cười hỏi:
"Tôi tên là Trần Quả, cậu tên gì vậy?"
Cậu thiếu niên suy tư trong chốc lát mới lên tiếng trả lời:
"Diệp Dạng, tên tôi là Diệp Dạng."
Sau đó, Diệp Dạng lại đưa mắt ra ngoài cửa sổ hồi lâu cũng không nói thêm điều gì.
Chuyến xe rất nhanh đã đến trạm cuối, Trần Quả vì cãi nhau với gia đình mà đi gấp về trường, chẳng mang theo bao nhiêu đồ đạc. Lúc nhìn sang Diệp Dạng, thấy cậu chỉ đeo mỗi cái ba lô phía sau bèn nghĩ, có khi nào cậu ấy cũng về trường giống mình hay không?
Nghĩ như vậy Trần Quả lấy hết can đảm, mở lời lần nữa:
"Tôi ở trường trung học số 1, cậu về trường sớm thế? Tôi có thể add WeChat với cậu được không?"
Bóng dáng Diệp Dạng lưng đeo balo chợt dừng lại, Trần Quả không phát hiện rằng khi nghe đến ba từ trường trung học vẻ mặt Diệp Dạng chợt thay đổi, mang theo nét khổ sở khó nói nên lời.
Trần Quả nghe thấy giọng nói khàn khàn của cậu thiếu niên:
"Tôi không về trường học, cũng không có WeChat."
Trần Quả không nghi ngờ gì cả, dù sao ứng dụng WeChat mới được ra mắt gần đây, không nhiêu thanh niên sử dụng lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!