Chương 8: Vụ án trộm chó 1

11 giờ, đồng hồ báo thức vang lên, Lục Nịnh dừng bút đi nấu cơm.

Theo kế hoạch sẽ làm hai món, cà chua xào trứng và đậu que xào xương sườn.

Món thứ nhất, chỉ cần xào trứng gà chín thì thêm cà chua, không cần canh thời gian, dù sao thì cà chua cũng sống có thể ăn :))

Đến món thứ hai, xào xương sườn đến khi đổi màu, trộn đậu que xào thêm vài phút, cuối cùng đổ thêm một ít nước rim trong 10 phút là được.

Đúng như câu nói của Lục Nịnh trước đó, chỉ ăn thì khó nấu ngon, làm nhiều mới quen được.

Bỏ đồ ăn vào cà mèn, nói với cái đuôi vẫn luôn đi sau lưng:

"Đi lấy dây dẫn, chúng ta cùng nhau đi xem ba mẹ."

Gâu ~ ( Đượcc. )

Nghe nói mình cũng được đi ra ngoài, Lai Phúc vô cùng vui vẻ, xoay người phe phẩy cái đuôi xoạch xoạch chạy đi tìm dây dẫn.

Ba Lục mẹ Lục đến khu ăn uống cách nhà ba bốn km thuê một cửa hàng nhỏ khoảng 10 m2 bán đồ ăn vặt. Mỗi ngày người ra vào nhiều, đa số là học sinh trường trung học thành phố Dung sau khi học xong tiết tự học buổi tối đi mua thức ăn khuya.

Bởi vì khu này đồ ăn ngon rất nhiều, cho nên trở thành địa điểm tham quan du lịch của thành phố.

Vì thế mà từ lúc mở cửa hàng tới nay, làm ăn cũng không tệ lắm.

Lúc Lục Nịnh đến trước cửa hàng, ba Lục mẹ Lục vừa hay rảnh rỗi, hai người còn đang nói xem Lục Nịnh sẽ làm món gì thì người đã đến cửa.

Ba mẹ, ăn cơm thôi.

Lục Nịnh gọi ba mẹ một tiếng, đặt cà mèn lên bàn.

Bởi vì trước cửa hàng tương đối nhỏ nên không để bàn ghế cho khách. Cửa hàng trang bày nguyên liệu nấu ăn và đồ nấu ăn như chảo, nồi cho khách chọn lựa. Dư lại một nửa khoảng trống thì dùng để những mặt hàng dự phòng.

Lục Nịnh để Lai Phúc đợi bên trong nơi để đồ dự phòng. Nếu không cột trước cửa, sợ rằng sẽ có khiếu nại.

[ Ngoan ngoãn vào bên trong nghỉ ngơi, một lát nữa tao lại dẫn mày đi chợ mua táo, được không? ]

Gâu…~ ( Được…~ )

"Hai đồ ăn một cơm, Nịnh Nịnh làm tốt lắm." Ba Lục mở cà mèn, lấy đồ ăn ra, khích lệ nói.

"Ba, người chưa ăn đã khen con rồi." Đối với ba ba dễ dàng thỏa mãn như vậy, Lục Nịnh có chút chua xót. Bản thân trước kia, hiếm khi làm mấy chuyện này, mới khiến ba đối với bữa cơm này vui mừng như vậy.

"Con nói với ba trước, đồ ăn này, con chỉ có thể bảo đảm chín, chứ không chắc có thể ăn ngon."

"Không sao, mùi vị không quan trọng. Ai cũng thế, từ từ làm, dần dần mới có thể làm ngon." Lần đầu tiên con gái nấu cơm, ba Lục sao có thể không khen cho được.

"Được rồi, ăn cơm trước đi."

Trong nhà này, mẹ Lục tương đối lý trí, nhìn ba Lục ăn bữa cơm này, cười đến phát sáng thì nhanh tiếng cắt ngang.

Mẹ Lục hỏi:

"Nịnh Nịnh, con không ăn sao?"

"Con ăn ở nhà rồi. Mẹ, hai người mau ăn đi." 

Nói thật, nếu không phải bởi vì lang thang ở nhân gian Tu chân giới, đồ ăn này chính cô cũng nuốt không nổi.

Cũng không phải hiệu ứng bóng đêm gì, chỉ là không có mùi vị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!