Chương 7: Kế tiếp

Hơn 9 giờ sáng thứ bảy, Lục Nịnh đã đi ra khỏi cửa. Lương Túc đã nói, trễ hẹn không chờ. Thật vất vả mới có cơ hội, cô không thể để vụt mất.

Lục Nịnh đứng dưới cây lớn cách cửa trường không xa, tầm nhìn trước mặt trống trải, có thể quan sát mọi người, xe đến xe đi.

Tuy là cuối tuần, nhưng trường trung học thành phố cũng không vắng vẻ. Lớp 11, 12 đã bắt đầu sắp xếp học bù. Kỳ thi tuyển sinh vào đại học trọng điểm không chỉ dựa vào trường học, còn phải có thiên phú và chăm chỉ của học sinh.

Meo ~ ( Cô muốn đi gặp chị ấy sao? )

Lục Nịnh ngước mắt, một con mèo đen ngồi xổm trên nhánh cây. Cành cây kia đã khô héo nên cô có chút lo lắng, mèo đen có thể sẽ vì thân hình nặng mà rơi xuống.

Nhưng nhìn một hồi, nhánh cây không có chút đung đưa, xem ra nói thân mèo uyển chuyển nhẹ nhàng là có căn cứ.

[ Đúng vậy. ]

Meo ~ ( mèo cũng muốn đi. )

[ Mày là mèo, nơi đó không cho động vật đi vào. ]. Một lát sau lại nói:

[ Có điều nếu đã thích người ta, tại sao lúc trước lại coi thường?]

Meo ~ ( hừ, đừng tưởng rằng mèo không biết, con người đều lương thiện rồi thay đổi. Mèo nếu cũng giống như đám ngu ngốc kia lúc nào cũng dính người, cô ấy sẽ không để ý mèo. )

Ồ, không tồi, con mèo này đem ham muốn tiết chế rất thành thạo. Nếu không phải sau khi xem qua quốc gia không có con gì thành tinh, cô nghi ngờ đây là mèo yêu.

[ Cho nên mày chỉ có thể chờ sau khi cô ấy trở ra, rồi gặp lại. ]

Chỉ số thông minh của mèo đen cao, cho nên lúc nó lại đây hỏi Lục Nịnh, Lâm Giang Tuyết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp nói cho nó.

Từ sau khi mèo đen biết rõ ngọn nguồn, thì không có xuất hiện trước mặt Lục Nịnh. Đây là lần đầu tiên nó lộ diện sau nhiều ngày.

Mèo đen không phản ứng mà buồn bực không vui, sớm biết như thế, lúc trước hà tất phải giả vờ cao lãnh làm gì.

Lục Nịnh thấy xe Lương Túc đến, bước nhanh đến ven đường chờ.

"Chào buổi sáng, cảnh sát Lương. Làm phiền chú rồi." Lục Nịnh không sợ mặt lạnh của Lương Túc, cười tủm tỉm gọi.

Ừ. Lương Túc tùy ý đáp lại một tiếng, rồi quay đầu xe, hướng trại giam phía nam thành phố chạy.

Vốn tưởng rằng an tĩnh suốt đường, không ngờ Lương Túc lại mở miệng trước.

"Theo tôi biết, em và Lâm Giang Tuyết quan hệ chỉ ở mức bình thường. Sao lại muốn đi thăm cô bé?"

"À, là bội phục cô ấy đó." Bội phục cô dám dùng tương lai, bảo vệ đám mèo hoang không đáng giá trong mắt mọi người.

"Lục Nịnh, chuyện gì cũng có cách giải quyết, Lâm Giang Tuyết chỉ là lựa chọn cách xấu nhất." Làm cảnh sát hình sự, Lương Túc đã gặp qua nhiều phạm nhân bởi vì sự việc không có biện pháp giải quyết, cho nên lựa chọn hướng cực đoan.

"Cảnh sát Lương, chú vẫn là không hiểu, Lâm Giang Tuyết yêu động vật còn hơn chính bản thân mình. Nhưng cô ấy chỉ có một mình, không có khả năng lúc nào cũng có thể bảo vệ chúng nó."

Nói cô ấy có tình yêu động vật cũng tốt, đối với đồng loại máu lạnh cũng được, đây đều là cô tự mình lựa chọn.

Tiếp theo, hai người vẫn luôn im lặng.

Sau khi xuống xe, Lục Nịnh yên lặng đi theo Lương Túc, chờ anh làm thủ tục xong xuôi, tiến vào phòng thăm tù.

Bởi vì có giám sát, cho nên Lương Túc cũng không ở một bên quan sát.

"Tớ không nghĩ tới, người thứ nhất tới xem mình là cậu." Lâm Giang Tuyết nghe cảnh sát nói với mình, có người tới thăm.

Cô ấy nghi hoặc, rốt cuộc người biết cô, không ai có năng lực có thể tới thăm cô lúc này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!