Nghe tin Lâm Giang Tuyết tạm nghỉ học, Lục Nịnh biết nên mở lá thư kia ra.
"Lục Nịnh, xin lỗi, thời điểm cậu mở lá thư này ra, hẳn là tớ là đã ở cục cảnh sát. Không sai, Trịnh Nguyệt Nguyệt là tớ giết, là tớ nguyện ý chịu trách nhiệm trước pháp luật. Lo lắng duy nhất của tớ là việc nuôi nấng đám mèo hoang kia.
Nếu sớm biết rằng tớ sẽ rời đi lâu như vậy, lúc trước đáng lẽ không nên nuôi nấng bọn chúng, khiến bọn chúng có thói quen được cho ăn. Nhưng mà bây giờ nói nhiều cũng thành vô dụng.
Tớ muốn nhờ cậu giúp tớ nuôi nấng bọn chúng.
Bên trong có thẻ, đây là tiền thưởng tớ giành được khi thi đấu, còn có học bổng của trường. Đều là tự tớ lén để dành, hẳn là có thể trụ được đến khi bọn chúng qua đời.
Nếu cậu không muốn, phiền cậu giúp tớ tìm một người nuôi nấng, chi phí lấy từ thẻ này. Mặc kệ như thế nào, nếu cậu có thể giúp đỡ, tớ thật sự rất cảm kích; không thể giúp được, tớ cũng sẽ không oán trách.
Cuối cùng, cảm ơn cậu."
Lục Nịnh đọc xong, lật ra phía sau, mật mã đã được chu đáo viết.
Thật sự có người sẽ đối với một đám mèo hoang như thế thích sao, thích đến nỗi cho dù bản thân bị giam trong nhà tù, cũng không quên sắp xếp đường lui cho bọn chúng.
Có điều Lâm Giang Tuyết cũng thật sự tin tưởng cô.
Lục Nịnh không cần đi kiểm tra, chỉ bằng Lâm Giang Tuyết từ nhỏ đã tham gia các loại hoạt động, thành tích ở trường vẫn luôn dẫn đầu, cũng biết tiền trong thẻ chắc chắn không ít. Người ta đã tin tưởng giao cho cô số tiền lớn như thế, cô cũng không thể phụ lòng được.
Giữa trưa hôm sau, Lục Nịnh đi đến chỗ tụ tập của đám mèo hoang. Bởi vì cuối nơi này là một bức tường, xung quanh cũng không có người ở nên bình thường rất an tĩnh. Bằng không lấy tính cách sợ người của đám mèo hoang, sẽ không có khả năng ngốc ở đây.
Lục Nịnh xuất hiện, đối với đám mèo đang làm tổ trong góc và ngồi xổm ngồi trên đầu tường có chút mới lạ.
Tất cả mèo đều nhìn chằm chằm cô, con nào có chút sợ người, nhát gan khả năng sẽ bị dọa.
Vẫn là con mèo quýt đã quen biết trước mở miệng:
Meo ~ ( Chủ nhân Ngốc gan to, sao chị lại đến đây? )
[ Chúng ta có thể đổi một chút xưng hô không? Mày có thể gọi tao là Nịnh Nịnh giống như Lai Phúc. ]
Tuy rằng biết nhóm mèo không có ác ý, nhưng Lục Nịnh thật sự là nhịn không được mà sửa cho đúng... xưng hô kì quặc.
Meo ~ Mèo quýt rất dễ dàng thay đổi xưng hô. (À, được, Nịnh Nịnh. )
[ Ngoan lắm. ]
Thân hình mèo quýt có chút mập giả, Lục Nịnh dùng ngón trỏ điểm nhẹ trán nó, đem linh lực truyền cho nó. Trong đám mèo, nó gần gũi với con người nhất, cũng khờ khạo nhất.
Để đề phòng nó bị con người lừa mà bắt đi, Lục Nịnh chỉ có thể lấy linh lực gia tăng trí lực cho nó, làm nó hiểu được cái gì là nguy hiểm.
Meo ~ ( Nịnh Nịnh, chị sờ mèo thật thoải mái nha, sờ nữa sờ nữa. )
Lục Nịnh buông tay, mèo quýt không muốn mất đi cảm giác thoải mái, liền lăn lộn trên mặt đất, làm nũng bán manh yêu cầu vuốt v e.
[ Không được, không cần làm nũng. ]
Meo ~ Meo quýt ủy khuất lật lại thân thể, ngồi xổm xuống.
[ Tao tới là muốn nói cho tụi mày biết một chuyện, Tuyết Tuyết có chuyện nên phải đi xa, có lẽ thật lâu sẽ không thể cho các ngươi ăn được.
Sau này, tao sẽ cho tụi mày ăn.]
Meo ~ ( Tuyết Tuyết vì sao không tự mình đến nói với chúng ta? )
Nhóm mèo hoang tuy có hảo cảm đối với Lục Nịnh, nhưng những con chủ động lại đây không đồng nhất, mèo quýt không tính.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!