Chương 5: Vụ án giết kẻ bắt nạt 4

Lúc Lâm Giang Tuyết tiến vào, sắc mặt bình tĩnh, sau khi ngồi xuống thì vô cùng lễ phép hỏi:

"Xin chào các vị cảnh sát, ngài muốn hỏi cái gì em cũng sẽ cố gắng phối hợp."

Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Giang Tuyết, Lương Túc biết vì sao Trịnh Nguyệt Nguyệt sinh ra lòng ghen tị. Nữ sinh trước mặt không có tính tình trẻ con, ngây thơ của học sinh cấp ba.

Cả người tỏa ra khí chất như tiểu thư khuê các ôn nhuận ưu nhã, nói chuyện chậm rãi rõ ràng, làm người khác không thể không yêu mến.

Dĩ nhiên, cũng dễ dàng khiến cho người có tâm địa nhỏ hẹp sinh ra đố kỵ.

Lần này là Thi Chính Dương phụ trách hỏi chuyện, Lương Túc đứng một bên quan sát,

"Em biết Trịnh Nguyệt Nguyệt không?"

Lâm Giang Tuyết không giấu giếm, trực tiếp thừa nhận: Biết ạ.

Thi Chính Dương:

"Đối với cái chết của cô ấy, em có ý kiến gì không?"

Lâm Giang Tuyết:

"Rác thì nên bị vứt vào đống rác, trường học quả thật không nên thu nhận bọn họ, ô nhiễm không khí học tập."

Thi Chính Dương ho nhẹ một tiếng, lời này thật sự rất độc:

"Xin hỏi vào cuối tuần trước em đã ở đâu? Có nhân chứng không?"

"Buổi sáng thứ bảy có khóa học dương cầm, buổi chiều có khóa thư pháp, sáng chủ nhật có khóa vũ đạo, buổi chiều có khóa tiếng Anh. Các thầy cô đều là nhân chứng."

Theo lẽ thường của trường trung học thành phố Dung, cuối tuần sẽ không học bù, nhưng việc học chắc hẳn là không ít, nhưng thời gian nghỉ ngơi cuối tuần đều sắp xếp khóa học kỹ năng. Cha mẹ này cũng quá kỳ vọng con gái biến thành phượng hoàng rồi.

Thi Chính Dương và Lương Túc liếc nhau, đợi đội trưởng nhà mình liên hệ nhân viên xác minh, mới hỏi tiếp.

Thời điểm chuẩn bị kết thúc, Lương Túc nói với Lâm Giang Tuyết:

"Bạn học Lâm, cả ngày hôm nay bọn tôi đều ở chỗ này, khả năng buổi chiều còn phải phiền em một lần nữa."

"Được ạ, em nhất định sẽ phối hợp cùng với cảnh sát." Lâm Giang Tuyết ôn hòa nói, đường như không để ý đối phương có suy nghĩ hoài nghi mình.

"Lương đội, anh hoài nghi Lâm Giang Tuyết?"

Thi Chính Dương tò mò hỏi.

"Chờ tin tức của Hoằng Nghĩa thì biết." Đứa trẻ mười sáu mười bảy tuổi, cảm xúc ổn định như vậy, ít nhiều có chút vấn đề.

Sau khi trở lại phòng học, Lâm Giang Tuyết giải thích cho bạn bè quan tâm, nói với bọn họ cảnh sát chỉ là dò hỏi thông thường, không có việc gì nghiêm trọng, bọn họ không cần lo lắng.

Sau khi khuyên mọi người về chỗ, Lâm Giang Tuyết đi đến trước bàn Lục Nịnh, đưa cho cô một bì thư:

"Lục Nịnh, có thể giúp tớ một chút không?"

Chuyện gì?

Lâm Giang Tuyết là lớp trưởng vô cùng trách nhiệm, lúc Lục Nịnh mới từ Tu chân giới trở về, có đôi khi sẽ quên bài tập về nhà, người ta nhẫn nại nhắc nhở, một bên chờ, cũng không thúc giục. Bài kiểm tra trắc nghiệm có tiến bộ, cũng sẽ ôn nhu khen ngợi; thụt lùi, cũng sẽ cổ vũ an ủi.

Không trách được nhân duyên lại tốt như vậy.

"Nếu tớ ngày nào đó tớ không đi học được, nhờ cậu mở ra lá thư này ra, giúp tớ làm một chuyện, có được không?" Lâm Giang Tuyết nói ra thỉnh cầu của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!