Hôm nay, Lục Nịnh xách đồ tiếp tế cho đám mèo hoang và chó hoang, có cả Lai Phúc đi cùng.
Khi đang bàn bạc với mèo lão đại về số lượng thức ăn, một con mèo mướp nhẹ nhàng tiến đến, ngồi sát chân Lục Nịnh, cái đuôi ngoe nguẩy như đang suy tư điều gì.
Sao thế? Lục Nịnh nhận ra đây là mẹ của bé mèo con từng bị trẻ con làm bị thương, sau khi được chữa trị thì được người nhận nuôi.
Tuần trước, Lục Nịnh còn giúp đưa mấy đứa con của nó đến đại bản doanh.
Meo~ Mấy đứa con của nó đều khỏe mạnh, lớn nhanh như thổi, chỉ trừ đứa con bị cho đi kia.
( Nịnh Nịnh, meo muốn đi gặp mèo con ~)
Dạo này Lục Nịnh bận quá, quên mất việc phải đi thăm mấy bé mèo. May mà cô có WeChat của Tư Tâm Tiệp, người nhận nuôi mèo con. Người này gần như ngày nào cũng khoe ảnh mèo trên story, thấy mấy bé mèo sống tốt nên cô cũng yên tâm.
Nhưng cô quên mất rằng mèo mẹ không có cách nào biết được tình hình của con mình. Hôm nay nó mới đến nhờ Lục Nịnh giúp đỡ.
"Thật xin lỗi, tao quên mất không nói cho mày biết về Sophia. Nếu mày lo lắng, tao sẽ sắp xếp thời gian, nếu không có vấn đề gì thì hôm nay mình đi luôn."
Meo~ Nghe Lục Nịnh miêu tả sinh hoạt của mèo con, mèo mướp vẫn kiên trì. ( Meo muốn đi xem ~)
Meo~ ( Meo ngoan mà~)i nghe theo tao sắp xếp, được không?
"Nhân tiện, cô sẽ đưa mèo mẹ đi khám sức khỏe luôn."Gâu~
"( Nịnh Nịnh, lâu lắm rồi chị không đến~) Mèo đen giờ cũng khá tin tưởng Lục Nịnh, nên không cản trở khi mèo mướp đi theo cô. Sau khi xong việc với đám mèo hoang, Lục Nịnh đến"đại bản doanh
"của chó hoang. Do ban đêm phải đi kiếm ăn, chúng nó cũng có thói quen ngủ ngày cày đêm như đám mèo. Nên giờ Lai Phúc chỉ có thể chơi đùa với mấy em cún con mấy tháng tuổi. Mấy cụ chó già thì đang phơi nắng, mơ màng buồn ngủ. Mấy em chó khuyết tật thì đang tập làm quen với xe lăn"thiết kế riêng
". Đúng vậy, Lục Nịnh đã thay xe lăn mới thoải mái hơn cho mấy em mèo và chó khuyết tật. Cô cố tình liên hệ với shop online để đặt làm riêng, xịn sò hơn hẳn mấy cái xe lăn tự chế trước đây. Đám chó quen tiếng bước chân của Lục Nịnh rồi. Cô vừa bước vào"đại bản doanh
", đám chó đang ngủ và chơi đều ngẩng đầu lên nhìn, rồi vẫy đuôi chào đón."Gâu~
"( Nịnh Nịnh, lâu lắm rồi chị không đến~ )"Gâu~
"( Xe lăn này thoải mái quá, không bị cấn bụng nữa~ )"Gâu~
"( Nịnh Nịnh~ ) ...... Những chú chó lớn tuổi vẫn còn chút rụt rè, nhưng đám chó con thì khác. Vừa thấy Lục Nịnh, chúng lập tức bỏ rơi Lai Phúc, chạy ào tới. Một vài chú chạy quá nhanh, vấp ngã lộn nhào, lắc đầu rồi lại tiếp tục chạy. Cả khung cảnh vừa vui nhộn vừa đáng yêu."Không phải ngày nào tao cũng có thời gian đến đây được.
"Lục Nịnh giải thích với những chú chó lớn đang chậm rãi tiến lại gần."Xe lăn thoải mái rồi thì hãy vận động nhiều hơn, đừng cứ nằm mãi trong ổ."
Cô kiểm tra những chiếc xe lăn của các chú chó khuyết tật. Giá đỡ giúp nâng phần hông, chân sau được treo lên không chạm đất, nên khi di chuyển không bị trầy xước. Có vẻ chất lượng xe lăn rất tốt.
Đám chó con chạy đến trước mặt Lục Nịnh, thấy cô không phản ứng, liền nằm xuống, phơi bụng tròn vo, kêu ăng ẳng như đang đòi được vuốt v e. Trước sự đáng yêu của chúng, Lục Nịnh không thể cưỡng lại, lần lượt xoa đầu từng chú, khiến chúng ngừng làm nũng.
Lai Phúc cũng chạy tới, không hề ghen tị khi thấy những chú chó khác tranh giành sự chú ý của Lục Nịnh. Nó biết rằng cuối cùng, chỉ có mình nó được cùng cô trở về nhà.
Vì vậy, nó tỏ ra rất rộng lượng.
Dù chó lão đại không có mặt, nhưng A Đại và các chú chó khác vẫn canh giữ doanh trại. Nhờ thuốc mà huấn luyện viên A Lai gửi đến, tính cách của chúng đã trở nên ôn hòa hơn. Khi chó con tiến lại gần, ánh mắt của chúng không còn hung dữ hay lạnh lùng như trước.
Tuy nhiên, với người lạ hoặc những chú chó trưởng thành không quen biết, chúng vẫn giữ sự cảnh giác cao. Lục Nịnh không ép buộc tất cả phải thích mình. Sau khi để lại thức ăn và đồ dùng cho chúng, cô rời đi.
Trên đường về nhà, Lai Phúc kéo chiếc xe gỗ nhỏ, trên đó là chú mèo mướp đang ngồi. Lục Nịnh đi phía trước, dắt Lai Phúc.
Về đến nhà, việc đầu tiên Lục Nịnh làm là tắm cho mèo mướp.
Đây là lần đầu tiên trong đời chú mèo được tắm. Dù ban đầu có chút sợ hãi, nhưng nhờ giọng nói dịu dàng trấn an của Lục Nịnh và dòng nước ấm áp, chú mèo dần thả lỏng.
Trong lúc tắm, chú mèo còn đứng thẳng lên, ngơ ngác để Lục Nịnh rửa sạch phần lông trước ngực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!