Lúc này đã là 6 giờ chiều, khi Lục Nịnh vừa hoàn tất việc ghi chép và chuẩn bị cùng Chương Thư Vận rời khỏi cục cảnh sát. Đột nhiên, một chiếc xe từ từ tiến lại gần – đó là Lương Túc.
"Lên xe đi, để tôi đưa hai người về."
Lương Túc đề nghị.
Trước đó, Đào Trí vốn định sắp xếp xe để đưa Lục Nịnh và Chương Thư Vận về, nhưng vì con trai anh còn ở bệnh viện và hiện đang được người lớn tuổi chăm sóc, anh cần quay lại đó để thay phiên. Khi biết tình hình, Lục Nịnh đã khuyên anh tập trung giải quyết việc gia đình, không cần phải lo cho họ.
Không ngờ, khi bước ra khỏi cửa cục cảnh sát, cô lại gặp Lương Túc tới đón.
Lục Nịnh không từ chối, kéo theo Chương Thư Vận lên xe. Sau đó, cô thông báo địa chỉ nhà của Chương Thư Vận, ưu tiên đưa bạn về trước.
Trước khi xuống xe, Lục Nịnh dặn dò Chương Thư Vận:
"Hai ngày tới, ngoài việc đến trường, cố gắng đừng ra ngoài chơi. Hãy ở trong nhà một thời gian, được không?"
"Được, tớ đã biết. Cậu yên tâm, tớ sẽ chú ý an toàn."
Chương Thư Vận trấn an Lục Nịnh trước khi bước lên lầu. Dù trong lòng vẫn có chút lo lắng, cô không nghĩ rằng Lục Nịnh đang xen vào chuyện người khác.
Đối với Chương Thư Vận, cứu được một đứa trẻ là cứu cả một gia đình – đó là việc làm đầy ý nghĩa.
"Được, cậu lên trước đi, tớ sẽ đứng đây nhìn cho đến khi ngươi vào nhà." Lục Nịnh nói, ánh mắt dõi theo bóng dáng Chương Thư Vận khuất dần vào trong khu chung cư. Chỉ khi chắc chắn bạn đã an toàn, cô mới bảo Lương Túc lái xe rời đi.
Trên đường, Lương Túc không thể không nhắc nhở:
"Nếu em biết khuyên bạn mình chú ý an toàn, vậy tại sao lúc trước lại dám liều lĩnh như vậy?"
Lục Nịnh trầm ngâm một chút, rồi nhỏ giọng giải thích:
"Khi giằng co với cô ta, tôi đã quan sát kỹ xung quanh. Không có ai có thể giúp, hơn nữa đối thủ chỉ là một người phụ nữ gầy gò. Tôi tin rằng mình có thể xử lý."
Lương Túc thở dài.
Dù đã quen biết Lục Nịnh một thời gian, anh vẫn không ngừng lo lắng cho tính cách tự lập và có phần hơi quá của cô. Có vẻ như từ trước đến nay, Lục Nịnh luôn dựa vào chính mình để đối phó với mọi tình huống.
"Cảnh sát Lương, anh phải tin tôi. Tôi rất biết giữ mạng của mình."
Lục Nịnh quay sang cười nhẹ, tiếp tục nói.
"Nếu thật sự gặp một tội phạm nguy hiểm, tôi sẽ là người chạy đầu tiên, tuyệt đối không ngu ngốc mà lao vào đâu."
Lục Nịnh biết rằng về sau khả năng còn nhiều việc phải nhờ cậy Lương Túc cho nên đã nghiêm túc giải thích lý do mình hành động như vậy, mong Lương Túc không cảm thấy cô cứng đầu, không nghe lời khuyên.
Thấy Lương Túc im lặng, không tiếp tục khuyên nhủ, Lục Nịnh vui vẻ chuyển chủ đề:
"Cảnh sát Lương, chuyện vụ án của tên lái buôn kia, nếu anh rảnh thì có thể hỏi giúp tôi được không? Nếu xác nhận người đó đúng là dì Mai, anh hãy nói lại với tôi nhé."
Vì liên quan đến phá án, những thông tin cụ thể sẽ không được tiết lộ, nên dù Lục Nịnh đã nói rất nhiều manh mối, nhưng Lê Văn Bách lại không hé lộ điều gì về tình hình vụ án.
Đây không phải vụ án mà Lương Túc phụ trách, Lục Nịnh muốn thăm dò thêm nhưng cũng chẳng có cơ hội.
Lương Túc biết Lục Nịnh đang cố làm gì. Không phải vì tham tiền, mà cô ấy đơn thuần muốn kiếm tiền để giúp đỡ động vật bị bỏ rơi.
"Nếu những manh mối của cô xác thực được rằng người đó là tội phạm truy nã, sẽ có người liên hệ cô sau."
Nghe lời Lương Túc, Lục Nịnh cũng yên tâm hơn.
Cứu chó và cứu người, cô chưa từng hối hận. Nhưng nếu tránh được một khoản chi phí thì chắc chắn cô rất vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!