Chương 45: Bọn buôn người 4

Khi đến cục cảnh sát, do Chương Thư Vận chỉ là người chứng kiến sự việc, cô không cần làm bản tường trình hay khai báo chi tiết. Lục Nịnh dẫn cô bạn ra bãi cỏ bên cạnh, nơi cô tìm thấy chú chó cảnh khuyển Thiên Lang đang nằm lười biếng dưới ánh nắng.

Lục Nịnh giới thiệu Thiên Lang với Chương Thư Vận:

"Đây là một chú cảnh khuyển giải nghệ. Hiếm khi có cơ hội gặp được cảnh khuyển đấy, cậu ở đây chơi với nó một chút đi. Còn hơn là ngồi trong phòng chờ ngột ngạt."

"Cậu có vẻ quen thuộc với nơi này ghê?"

Chương Thư Vận thắc mắc. Trước đây cô nghe Lục Nịnh kể về gia đình, nhưng không nhớ có liên quan gì đến ngành cảnh sát.

"Ừ, tớ đã đến đây vài lần."

Lục Nịnh đáp một cách tự nhiên, không để ý rằng lời nói của mình có chút dễ gây hiểu lầm.

Đối với một người bình thường, việc đến cục cảnh sát không phải chuyện thường xuyên. Nếu không phải cảnh sát hoặc người thân, thì chỉ có thể là... phạm nhân? Nhưng rõ ràng Lục Nịnh chẳng liên quan đến bất kỳ điều gì như vậy cả.

Sau khi trò chuyện với Thiên Lang xong, Lục Nịnh nhận ra vẻ trầm tư trên khuôn mặt Chương Thư Vận. Cô nhanh chóng giải thích:

"Không phải đâu, tớ chỉ là từng liên quan đến một vài vụ án..."

Càng giải thích, lời nói của cô càng trở nên rối rắm. May mắn thay, lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên:

"Ha ha ha, Lục Nịnh không phạm tội đâu. Trái lại, cô ấy đã làm nhân chứng giúp phá giải một vài vụ án đấy."

Chú Chung! Lục Nịnh xoay người, nhận ra Chung Minh Đạt đang đi đến. Cô nhanh chóng giới thiệu ông với Chương Thư Vận.

"Được rồi, cô bạn học của cháu ở đây thì an toàn. Mau quay lại việc chính đi thôi." Chung Minh Đạt vẫy tay, ý bảo Lục Nịnh nhanh chóng quay về.

Có vẻ như, chỉ trong buổi sáng nay, câu chuyện Lục Nịnh giúp bắt giữ bọn buôn người đã lan khắp cục cảnh sát.

Lục Nịnh hiểu rằng cục cảnh sát là nơi an toàn nhất. Sau khi chắc chắn rằng Chương Thư Vận không gặp vấn đề gì, cô cúi xuống vỗ vỗ bàn chân Thiên Lang:

"Nhớ giúp tao trông chừng bạn nhé."

Gâu ~ Thiên Lang sủa một tiếng đầy tự tin, như thể nói:

[ Yên tâm đi, chuyện này cứ để khuyển lo! ]

Lục Nịnh mỉm cười với Chương Thư Vận và Thiên Lang, sau đó nhanh chóng rời đi để gặp Đào Trí. Cô cùng anh được một cảnh sát dẫn vào phòng ghi chép lời khai. Trên đường đi, họ tình cờ chạm mặt người phụ nữ vừa kết thúc thẩm vấn.

Người phụ nữ, vẫn ghi hận cú đá của Lục Nịnh, nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngoan độc nhưng lại xen lẫn vẻ kiêu ngạo.

"Cô gái nhỏ, cô giỏi lắm. Nhưng tôi chỉ bị buộc tội lừa bán chưa thành. Còn cô, đánh tôi trước mặt bao nhiêu người, cứ chờ tôi kiện đi. Một học sinh có tiền án, không biết trường học của cô sẽ nghĩ sao..."

Không để cô ta nói hết câu, viên cảnh sát bên cạnh lớn tiếng ngắt lời:

"Câm miệng! Đây không phải lúc để cô lên tiếng. Đi nhanh lên!"

Đào Trí đứng bên cạnh, khuôn mặt lộ rõ vẻ phẫn nộ.

Từ lời nói của người phụ nữ, anh nhận ra đây là lần đầu tiên cô ta thực hiện hành vi buôn người, và vì chưa thành công, tội danh có thể bị giảm nhẹ khi đưa ra tòa.

Điều này khiến cô ta trở nên ngang ngược, thậm chí còn bắt đầu lên kế hoạch trả thù Lục Nịnh – người đã khiến cô ta bị bắt.

"Cứ yên tâm, nếu cô ta khởi kiện, tôi sẽ thuê luật sư giỏi nhất để giúp em." Đào Trí nói với Lục Nịnh, giọng đầy cương quyết.

"Dù tòa án có phán nhẹ, tôi vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi. Pudding bị cô ta đá bị thương, tôi cũng sẽ không bỏ qua chuyện này."

Tuy nhiên, Lục Nịnh không hề sợ hãi trước những lời đe dọa của bọn buôn người. Điều cô chú ý là thái độ của người phụ nữ đã thay đổi rất nhiều. Cô ta tỏ ra ngày càng ngang ngược, giống như cảnh sát không tìm thấy đủ bằng chứng để buộc tội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!