Chương 42: Bọn buôn người 1

Chủ nhật này, Chương Thư Vận phải chọn quà sinh nhật cho mẹ, nên cô hẹn Lục Nịnh đi dạo phố cùng. Dù quen biết nhau đã lâu, hai người chưa từng cùng nhau đi chơi lần nào.

Lục Nịnh nghĩ rằng việc ở đại bản doanh đã gần như xong xuôi, tạm thời không cần có mặt. Vì vậy, khi Chương Thư Vận ngỏ lời, cô liền đồng ý ngay.

Sáng sớm, Lai Phúc nhìn thấy Lục Nịnh thay đồ chuẩn bị ra ngoài, liền hưng phấn cắn lấy dây dắt, đuôi vẫy tít xoành xoạch, lon ton chạy theo cô.

Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Lai Phúc, Lục Nịnh không đành lòng nhưng vẫn phải phá tan mộng tưởng của nó:

"Tao đi chơi với người khác, không thể mang mày theo đâu."

Gâu gâu~ Lai Phúc cố gắng thuyết phục.

( Không dẫn Lai Phúc theo sao? Lai Phúc ngoan mà~ )

Lục Nịnh suýt nữa bị vẻ đáng yêu của nó làm mềm lòng. Nhưng nghĩ tới điểm đến là trung tâm thương mại, nơi cấm thú cưng, cô buộc lòng phải nói:

"Không được, nơi đó không cho chó vào."

Tốc độ vẫy đuôi của Lai Phúc chậm dần, ánh mắt tràn đầy thất vọng. Nó buông dây dắt xuống, nhưng vẫn đi theo sát Lục Nịnh, hy vọng cô sẽ đổi ý.

Không muốn kéo dài thêm, Lục Nịnh nhanh chóng ra ngoài, nếu không cô sẽ phải hủy luôn cuộc hẹn với Chương Thư Vận. Cố gắng kìm nén cảm giác mềm lòng, trước khi bước ra cửa, cô nhìn chú chó lớn vài bước phía sau, vẫy vẫy tay an ủi:

"Lai Phúc, tao sẽ nhanh chóng về thôi. Khi ra ngoài, tao sẽ để ý xem có chú mèo nào gần đây, rủ chúng qua chơi với mày nhé, được không?"

( Phúc sẽ ở nhà chờ Nịnh Nịnh, không cần gọi bạn mèo đến đâu. Chờ lát Phúc ngủ một chút, dậy là sẽ gặp lại Nịnh Nịnh, đúng không? )

(Phúc sẽ ở nhà chờ Nịnh Nịnh, không cần gọi bạn mèo đến đâu. Chờ lát Phúc ngủ một chút, dậy là sẽ gặp lại Nịnh Nịnh, đúng không?)

"Đúng vậy, vậy mày ngủ nhiều chút nhé. Hôm qua kéo đồ nặng mệt quá rồi. Buổi tối tao sẽ dẫn mày ra ngoài chơi!" Lục Nịnh dịu dàng hứa hẹn.

Trong lúc cùng Chương Thư Vận đi dạo phố, Lục Nịnh nhớ lại sự khó khăn lúc sáng khi rời khỏi nhà. Cô thầm nghĩ, sau này nếu không phải việc thật sự cần thiết thì tốt nhất nên ở nhà.

Bởi vì dù có ra ngoài, cô cũng không ngừng nghĩ về chú chó tội nghiệp đang bị bỏ lại, thấy khó chịu trong lòng.

"Lục Nịnh, cậu đang nghĩ gì mà cứ im lặng mãi vậy?"

Chương Thư Vận vừa đi vừa quơ tay kéo tay cô, hỏi.

"Không có gì. Quà tặng cũng mua xong rồi, hay là mình quay về được không?" Lục Nịnh thật sự nhớ chú chó của mình.

"Đi ra ngoài chơi đã khó khăn như vậy, còn chưa kịp đi đến đâu mà cậu đã muốn về rồi. Đã vậy thì quay về sớm làm gì chứ?" Giờ mới chỉ giữa trưa, theo thói quen của Chương Thư Vận, một ngày đi chơi chắc chắn không thành vấn đề.

Nhìn thấy Chương Thư Vận còn hứng thú thăm quan các cửa hàng, Lục Nịnh cũng không muốn làm cô thất vọng, đành đi theo. Họ đi dạo ở trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố với đầy đủ các loại mặt hàng.

Ngoài ra còn có một phố ăn uống nổi tiếng nằm đối diện công viên thành phố – nơi luôn rất đông người ghé thăm mỗi ngày.

Cuối cùng, sau một giờ xếp hàng, Lục Nịnh cầm trên tay phần viên chiên, nhưng khi nếm thử, cô cảm thấy không ngon bằng quán nhỏ gần trường, mà giá còn rẻ hơn.

Nghe Lục Nịnh phàn nàn, Chương Thư Vận bật cười:

"Trời ạ, đến đây là để tận hưởng không khí mà, ăn chỉ là phụ thôi."

Cả hai đang cầm trên tay ly trà sữa, may mà vị trà sữa ngon, không thì buổi dạo phố hôm nay đúng là thất bại thảm hại.

Biết Lục Nịnh hiếm khi ra ngoài, sau khi ăn xong, Chương Thư Vận dẫn cô tới công viên thành phố.

"Để mình kể, nơi này là điểm check

-in nổi tiếng nhất với du khách khi tới thành phố Dung. Trong công viên này có một đoạn đường được bao quanh bằng kính, nghe nói là đoạn đường được sửa từ thời tiền triều, hơn một ngàn năm tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!