Những ngày qua, Lục Nịnh thường xuyên mang theo các vật dụng vệ sinh đến nơi trú ẩn của đàn chó mèo. Có một số con thật sự rất bẩn. Tuy cô không có thời gian tắm rửa cho chúng, nhưng ít nhất cũng có thể lau mặt cho sạch.
Khu vực này đã bị cắt nước, cúp điện một thời gian dài, may mà có con sông nhỏ chảy qua. Có lẽ mèo đen và chó lão đại chọn nơi này làm đại bản doanh cũng vì vấn đề nước uống.
Lục Nịnh cầm khăn ướt, lau sạch cho từng con.
Cứ xong một con, cô lại đổi khăn mới. Chó lão đại thì luôn bám sát bên cô, như thể đang giám sát mọi việc.
"Tao nói này, mày còn không tin tưởng tao sao?"
Vừa lau mặt cho một chú chó già, Lục Nịnh vừa quay qua hỏi chó lão đại.
Gâu~ (Cũng có chút tin tưởng, nhưng hiện tại không có việc gì, chỉ đi theo chị thôi.)
"Mày cũng biết cách uyển chuyển đấy, chó lão đại." Lục Nịnh bật cười.
"Hay mày chọn cho mình một cái tên đi? Mỗi lần tao gọi là 'chó lão đại' cứ như tao là đàn em của mày vậy."
Gâu~ (Đặt tên gì chứ, gọi lão đại là tốt nhất.)
"Với mày thì tốt, nhưng với tao là bị chiếm tiện nghi rồi." Lục Nịnh cười, không ép buộc nữa.
Khi đang vừa cười nói với chó lão đại, Lục Nịnh tiến lại góc khuất. Ở đó, một chú chó màu vàng nhạt giống Điền Viên Khuyển đang ngủ say. Đột nhiên, nó bắt đầu phát ra âm thanh rên rỉ, đôi chân không ngừng cử động, như thể đang gặp ác mộng nhưng mãi không thể tỉnh dậy.
Chó lão đại dường như đã quen với tình huống này, nhanh chóng đuổi những con chó khác ra xa để tránh gây nguy hiểm. Đây chắc chắn không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
Các chú chó xung quanh đều lo lắng nhìn Tiểu Hoàng, nhưng chỉ ngồi yên lặng quan sát từ xa.
Nó bị sao vậy? Thấy tâm trạng của chó đầu đàn không tốt, Lục Nịnh không tiện hỏi trực tiếp mà quay sang hỏi một chú chó khác.
Gâu~ (Tiểu Hoàng vẫn luôn như vậy, ngủ cũng không được yên ổn.)
Gâu ô~ (Tiểu Hoàng trước kia bị chủ đánh rất nhiều lần.)
Di chứng của tổn thương, không chỉ có ở con người mà còn ở động vật nữa.
Một chú chó bị ngược đãi sau khi được cứu không có nghĩa là nó quên hết ký ức trước kia. Ngược lại, những ký ức ấy luôn đeo bám, trở thành xiềng xích trong tâm trí. Kể cả khi ngủ, nó vẫn không thể thoát khỏi những ký ức đau khổ đó.
Con người có thể vượt qua, nhưng với chó, chúng chỉ biết kiên cường chịu đựng.
Đối với tình trạng này, Lục Nịnh không biết rõ phải làm gì. Có lẽ cô sẽ hỏi thử bác sĩ thú y xem có loại thuốc nào có thể giúp được không.
Vài phút sau, chú chó cuối cùng cũng vùng vẫy tỉnh dậy. Chó lão đại vội vàng tiến lại gần, ngửi ngửi tai nó như để an ủi.
Lục Nịnh không tiến lên.
Cô hiểu rằng bóng ma tâm lý của chú chó xuất phát từ con người, nên tốt nhất cô không nên tiếp cận, tránh làm nó sợ hãi thêm.
Chờ chó lão đại trấn an xong, Lục Nịnh liền đi hướng khác, tiếp tục lau cho các chú chó khác.
"Tao sẽ hỏi thử xem có loại thuốc nào chữa được tình trạng này không." Lục Nịnh nghĩ ngợi rồi nói với chó lão đại, trình bày cách mà cô định thử.
Nếu chó lão đại không đồng ý sử dụng thuốc, thì dù cô có mang về cũng không có tác dụng.
Gâu~ Chó lão đại, tuy kiên cường, vẫn có chút nghi hoặc.
( Có loại thuốc như vậy sao~)
Thử xem sao. Lục Nịnh không thể chắc chắn, nhưng cô nhất định phải thử tìm cách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!