Mục đích Lâm Giang Tuyết tới nơi này đã hoàn thành, nhận được một cuộc gọi, bèn chào Lục Nịnh rồi rời đi.
Đồ ăn cho mèo đặt trên mặt đất, mèo đen cuối cùng cũng không ăn, làm mèo quýt ăn hết. Trách không được trong đám mèo, thân hình nó là to nhất, béo nhất.
Thời gian ngây ngốc tại nơi này đủ lâu, Lục Nịnh cũng muốn rời đi trước, liền hướng mèo đen nói:
[ Tao đối với bọn mày không có ác ý. Nếu bọn mày cần giúp đỡ, có thể tới tìm tao. ]
Con mèo thông minh lại có lòng tự trọng như vậy, không đến vạn bất đắc dĩ chắc chắn sẽ không đến tìm cô. Lục Nịnh tình nguyện cùng nó kết một chút thiện duyên.
Mèo đen không đáp lại, cứ như vậy nhìn bóng dáng Lục Nịnh rời đi.
Lục Nịnh về đến nhà, Lai Phúc vô cùng vui mừng chạy vòng quanh cô.
Gâu ~ ( Nịnh Nịnh, sao trên người chị lại có mùi của động vật khác vậy?)
Mũi chó quả nhiên thính, chưa lại gần đã có thể ngửi thấy mùi mèo trên người cô.
"Ở trong hẻm kia cùng đám mèo hoang nói chuyện." Trong nhà không có ai, Lục Nịnh không cần giao tiếp bằng tinh thần với Lai Phúc.
Gâu ~ (trách không được mùi này quen quen. )
"Là lúc trước mày đi ra ngoài chơi, quen biết được bạn mèo sao?"
Gâu ~ ( đúng vậy, chắc là bọn họ. )
"Nhưng trong khoảng thời gian này, tao cùng mày đi ra ngoài, bọn chúng cũng không đến chơi cùng. Mày thế mà vẫn nhớ rõ."
Không phải Lục Nịnh xem thường trí nhớ của chó, mà đã hơn một tuần trôi qua, ngửi qua một ít mùi như vậy mà Lai Phúc còn có thể nhận ra các bạn của nó.
Gâu ~ ( bọn có tới tìm Phúc chơi nha. )
Cả nhà Lục Nịnh ở lầu hai, dưới lầu có cây cổ thụ, cành cây xum xuê. Có đôi khi phải thăm dò nơi ở, đám mèo hoang lại leo trèo giỏi, cho nên tiến vào cũng không khó.
Lục Nịnh nghe đám mèo hoang vào trong nhà, cũng không tức giận. Theo giải thích của Lai Phúc, chó mèo quen biết cũng rất lâu rồi, nhưng trong nhà cũng không vì thế mà lộn xộn, đồ ăn cũng không bị mất.
Xem ra mèo tới nhà làm khách vẫn có lịch sự, nhưng mà cô lại tò mò một việc khác.
"Vậy thịt khô của mày ít đi, là cho bọn chúng sao?"
Lai Phúc có thịt khô độc quyền cho ba Lục làm, có điều hai ngày mới có một miếng, mỗi miếng to khoảng một bàn tay.
Mỗi lần Lai Phúc đều ngậm trở về ổ chó của mình.
Bây giờ xem ra, là cất để cho bạn.
Gâu ~ ( bọn họ rất thích ăn. )
"Vậy mày sẽ không còn mà ăn nữa."
Gâu ~ ( Phúc tìm ba Lục làm nũng, ba sẽ cho Phúc tiếp một miếng nhỏ. )
"Mày thật đúng là đứa trẻ lanh lợi."
Lục Nịnh hứa với Lai Phúc sẽ làm nhiều thịt khô để nó chia sẻ cho bạn mèo. Trước mắt nhà cô cũng không quá không giàu có. Tuy cô đồng cảm với mèo hoang, nhưng sẽ không phải là thánh mẫu cứu thế. Cô chỉ là người thường, cùng người khác có suy nghĩ giống nhau.
Nhiều nhất cô chỉ có thể không ngăn đám mèo hoang tới đây chơi.
Chơi cùng Lai Phúc một lát, Lục Nịnh cũng chuẩn đi tắm rửa. Từ phòng tắm đi ra, thấy Lai Phúc vẫn luôn dùng chân cào lưng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!