*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong ba ngày liên tiếp, vào giờ nghỉ trưa, Lục Nịnh đều tới khu đại bản doanh của bầy chó hoang. Cô không chỉ kiểm tra sức khỏe bên ngoài cho những chú chó còn lại mà còn mang theo nhiều bao lớn thức ăn cho chúng.
Dù chó lão đại không chấp nhận đề nghị của cô, Lục Nịnh vẫn để thức ăn lại và để chúng quyết định có sử dụng hay không.
Khi cô đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Lục Nịnh tạm dừng một ngày không tới đó. Vào giờ tan học trưa hôm nay, thay vì vội vã chạy ra khỏi trường như những ngày trước, cô bước đi chậm rãi.
Chương Thư Vận nhìn thấy liền tò mò hỏi:
"Hôm nay không gấp về nhà nữa sao?"
"Trước đây có chuyện cần làm, bây giờ cơ bản đã xử lý xong rồi." Lục Nịnh đáp, thu dọn gọn gàng bàn học rồi cùng Chương Thư Vận rời khỏi phòng.
"Tớ thấy mấy hôm nay cậu chẳng có chút tinh thần nào, tan học là gục xuống bàn ngủ ngay." Chương Thư Vận lần đầu tiên thấy Lục Nịnh mệt mỏi đến vậy.
Quả thật rất mệt.
Buổi trưa chẳng có thời gian nghỉ ngơi, đi học lại cần tập trung cao độ. Ba ngày như thế, về đến nhà là Lục Nịnh đổ gục lên giường ngủ ngay lập tức.
Có chuyện gì thế?
Chương Thư Vận biết Lục Nịnh rất coi trọng việc học, tan học lúc nào cũng tranh thủ làm bài tập. Mấy ngày nay thay đổi nhiều quá, khiến Chương Thư Vận không khỏi lo lắng.
Ngồi cùng bàn với Chương Thư Vận lâu như vậy, Lục Nịnh biết cô bạn này kín tiếng, không hay bàn tán chuyện người khác. Thế nên Lục Nịnh kể sơ qua chuyện mấy ngày nay mình gặp phải.
"Tội nghiệp mấy con vật đó thật."
Chương Thư Vận rất thích những con vật lông xù, thường xuyên xem các video về thú cưng bị bỏ rơi. Nhưng cô không biết rằng cuộc sống của động vật lang thang lại khổ cực đến vậy.
"Vậy nên nếu không có đủ khả năng thì đừng nuôi thú cưng, vì cậu sẽ phải chịu trách nhiệm cả đời với chúng." Đây là đạo lý rất đơn giản, nhưng không phải ai cũng hiểu, hoặc dù hiểu cũng không quan tâm.
"Đúng thế, những người bỏ rơi thú cưng thật đáng trách. Nhưng Lục Nịnh, cậu giỏi thật đó. Những con vật lang thang gặp được cậu thật là may mắn."
Chương Thư Vận lại tiếp tục hỏi han, muốn biết thêm nhiều điều.
"Tớ chỉ làm được vài việc nhỏ bé thôi, cũng chẳng giúp gì được nhiều cho chúng."
Lục Nịnh kể thêm về cuộc sống thường ngày của những con chó mèo hoang, thỏa mãn sự tò mò của Chương Thư Vận.
Đồng thời, cô hy vọng có thêm một người hiểu được sự khó khăn của động vật lang thang, và nếu muốn nuôi thú cưng sau này, sẽ suy nghĩ thật kỹ lưỡng.
Vào trưa thứ Sáu, Lục Nịnh lại đến đại bản doanh của mấy chú chó hoang. Khi cô đến, chó lão đại không có ở đó, nhưng túi thức ăn đã được mở. Một ngày không ghé qua, xem ra đối phương đã nghe theo đề nghị của cô.
Những chú chó khác khi thấy Lục Nịnh thì rất mạnh dạn, vẫy đuôi chạy theo và thậm chí còn lén lút cọ vào người cô.
Do khu vực của mèo hoang và chó hoang cách nhau không xa, tin tức về Lục Nịnh cũng nhanh chóng lan sang đám chó hoang. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mặc dù Lục Nịnh không chủ động dụ dỗ chúng và thái độ khá bình thường nhưng nhiều chú chó đã bắt đầu có thiện cảm với cô.
Chính điều này lại khiến chó lão đại tức giận, bởi nó đã căn dặn rất kỹ rằng đám này không được dễ dàng yêu thích con người như thế.
Nhưng thực ra chó lão đại đã nhầm, bởi lũ chó hoang đã tiếp xúc với nhiều con người và theo bản năng, chúng có thể nhận ra ai tốt với mình và ai có ý định làm hại mình. Chúng tin tưởng vào trực giác của chính mình hơn là những lời dặn dò.
Lục Nịnh giả vờ không nhận ra ánh mắt chờ mong của đám chó và tiến thẳng đến chỗ của những chú chó bị tàn tật. Cô đeo găng tay và bắt đầu cắt móng cho chúng.
Những chú chó bị tật ở chân sau không thể tự mài móng như bình thường, nếu không xử lý kịp thời, móng sẽ mọc dài vào thịt, gây đau đớn. Lục Nịnh đã từng thực hành trên Lai Phúc ở nhà, nên cô biết cách cắt đúng và nhanh mà không khiến lũ chó khó chịu.
Vì Lục Nịnh đã giải thích rất kỹ lý do cần cắt móng tay, nên từng chú chó đều ngoan ngoãn đặt chân vào tay cô.
Gâu gâu~ – vừa cắt xong móng cho một chú chó trắng nhỏ, đôi mắt đen láy của nó ánh lên vẻ ngây thơ, như muốn nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!