Chương 3: Vụ án giết kẻ bắt nạt 2

Khi Lục Nịnh trở lại phòng học, giờ giải lao đã kết thúc.

Trên đường trở về, chủ nhiệm đã cố ý dặn Lục Nịnh cố gắng giữ bí mật, suy cho cùng thì việc trường học có học sinh bị giết sẽ khiến cho người khác hoảng sợ.

Lục Nịnh cảm thấy chủ nhiệm lớp có lý.

Đều là những bông hoa dưới ánh mặt trời, tâm trí còn đơn thuần, nếu là bị dọa thì sẽ không hay.

Không có gì.

Lục Nịnh vừa nói xong, thì có một cô gái chạy tới, hưng phấn hỏi: 

"Lục Nịnh, cậu có phải bị cảnh sát gọi đi không? Tớ nghe nói là Trịnh Nguyệt Nguyệt lớp 11 bị giết, cho nên mới có cảnh sát tới điều tra."

Lục Nịnh nhớ lại tên của cô gái trước mặt, Bối Thiên Lan

- một cô nhóc tò mò có khả năng thu thập thông tin bát quái.

Nghe Bối Thiên Lan nói, cô liền cảm thấy lời chủ nhiệm lớp dặn là dư thừa. Cho dù cô giữ bí mật thì thông tin vẫn bị rò rỉ.

Bối Thiên Lan:

"Cậu cũng không nhìn xem tớ là ai, hiện tại lớp 11 bên kia đều đồn khắp rồi."

Bối Thiên Lan:

"Không phải đâu, người chết là đại tỷ Trịnh Nguyệt Nguyệt. Rất nhiều nữ sinh trường chúng ta đều từng bị chị ta bắt nạt. Nghe tin chị ta chết, nhiều người còn thấy mừng thay."

Những người được Trịnh Nguyệt Nguyệt chọn để bắt nạt đa số là nữ sinh mờ nhạt trong lớp: điểm thì trung bình, tính cách yên tĩnh, yếu đuối. Bởi vì học sinh giỏi đều sẽ bị thầy cô chú ý, gió thổi một chút cũng sẽ lo lắng.

Bọn họ biết rõ điều đó, cho nên nếu gây động tĩnh quá lớn, trường học chắc chắn sẽ không giữ bọn họ.

Bối Thiên Lan:

"Trước kia có người bắt gặp, liền bị bọn Trịnh Nguyệt Nguyệt kéo đến WC tát, kéo tóc, thậm chí còn đến ký túc xá tìm nữ sinh không vừa mắt chửi rủa, đánh đập."

Bối Thiên Lan kể về những việc bắt nạt của Trịnh Nguyệt Nguyệt ở trường, không tự giác đứng gần Lục Nịnh. Học sinh lớp 10 vừa mới trải qua kì thi tuyển sinh, vẫn còn đắm chìm trong cảm giác thư giãn.

Bọn họ không có tâm trí giành giật từng giây như học sinh lớp 12, cho nên bất kỳ tin đồn nào cũng muốn nghe một chút.

"Tớ cũng nghe nói, đám người kia rất kiêu căng, còn chặn trước cổng trường, cho nên rất nhiều nữ sinh không dám đến trường một mình."

"Hơn nữa tìm người nhà cũng vô ích, bọn họ không quản lý được đám người kia."

"Bọn họ tốt nhất là đến Trung học học số 13, ở đó có nhiều học sinh hư, quả thật là nơi thích hợp cho bọn họ hơn."

......

"Kẻ vô dụng, chết cũng đã chết, quan tâm làm gì."

Thời điểm mọi người bàn luận, đều trách móc đám Trịnh Nguyệt Nguyệt. Đột nhiên vang lên một câu, làm bọn họ đột nhiên yên lặng. Đều là những đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi, tuy rằng người được bàn luận đã chết nhưng bọn họ cũng không đủ nhẫn tâm nguyền rủa người đã khuất.

Cả đám nhìn nhau, muốn xem ai vừa nói.

Lục Nịnh ngồi phía trên, có thể nhìn thấy ai nói, mà người nọ cũng không có ý định giấu giếm.

"Lục Nịnh, đây là bài thi của cậu, tiến bộ rất lớn."

Cảm ơn lớp trưởng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!