*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mèo đen dẫn Lục Nịnh ra ngoài bằng một lối khác.
Không xa đó, có một chú mèo đang đứng sát vách tường. Nhìn từ phía sau, thân hình nó thon dài, rắn chắc, màu lông xen lẫn hai sắc độ chuyển đổi dần, hoa văn tự nhiên đầy hoang dã. Thoạt nhìn, thật sự trông giống như một con báo thu nhỏ.
Meo~ Mèo đen gọi con mèo đó lại.
Chắc nó đã trốn ở góc phòng vài phút, không khéo lại đang sợ hãi.
Khi chú mèo quay lại, Lục Nịnh cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo của nó. Đó là một chú mèo Bengal, thuộc hàng quý tộc của loài mèo.
Nói ngắn gọn, nó là kiểu mèo có vẻ ngoài khiến ai cũng phải trầm trồ.
Meo~ Chú mèo rừng liếc qua Lục Nịnh, rồi thẳng thừng hỏi mèo đen: (Người này có thể đưa tôi về nhà được không?)
Ồ, đây là lần đầu tiên Lục Nịnh thấy một chú mèo ngang ngược và kiêu ngạo đến vậy. Đang ở trên địa bàn của người khác mà cũng chẳng chịu kiềm chế tính tình. Có lẽ ở nhà, nó được chiều chuộng tới mức lên trời.
Quả đúng là như thế.
Con mèo này tuy đã lang thang hai ngày, nhưng điều xui xẻo nhất mà nó gặp phải chỉ là bị người ta xua đuổi. Ngoài ra, nó chẳng phải chịu khổ sở gì nhiều, nên tính cách vẫn giữ nguyên sự ngang tàng như lúc ở nhà.
Cuối cùng, nó đã theo một con mèo hoang đến đây.
Qua trò chuyện với mèo đen, nó biết có người có thể giúp mình trở về nhà. Vì vậy, con mèo này mới kiên nhẫn đợi ở đây.
Meo~ Mèo đen cũng rất khó chịu với chú mèo nhà này. Lúc nào cũng tỏ ra việc người khác giúp mình là điều hiển nhiên.
Nếu không phải lần đầu gặp thấy nó đáng thương, mèo đen chẳng buồn quan tâm:
( Mi cư xử cho đàng hoàng, còn muốn về nhà không hả? )
Meo~ Chú mèo Bengal chạy lại, trong lòng có chút hối hận. Nhưng vì không tìm được đường về, còn bị con người đuổi đánh, giờ mèo đen là hy vọng duy nhất của nó:
(con người, chị đưa tôi về nhà, tôi sẽ trả ngươi rất nhiều tiền.)
"Tiểu miêu, tao giúp mày về nhà là vì trách nhiệm, không phải vì tiền. Còn nữa, muốn nhờ người thì phải có thái độ nhờ người, hiểu chưa?"
Lục Nịnh nhẹ nhàng với những chú mèo ngoan hiền, nhưng với kiểu mèo được cưng chiều đến mức xấu tính như này, cô không nhẫn nại được.
Meo~ (Tôi biết rồi, con người, xin chị, đưa tôi về nhà.)
Động vật thông minh nên cũng biết nhìn sắc mặt. Lục Nịnh vừa nghiêm túc, chú mèo Bengal liền ngoan ngoãn ngay.
Sau một hồi nói chuyện, Lục Nịnh biết được chú mèo này tên là An Nhạc. Vì tò mò thế giới bên ngoài, nó trốn vào xe của một công ty chuyển nhà rồi chạy ra đây. Đến giờ, nó đã lang thang hai ngày rồi.
Chỉ vì hiếu kỳ với cuộc sống bên ngoài mà tự ý rời khỏi nhà, đúng là đôi khi quá thông minh lại khiến mèo sinh tâm lý hoang dã.
Chẳng nghĩ tới hậu quả, giờ đây nó đang nếm trải sự hối hận.
An Nhạc không có thẻ nhận diện trên người, nhưng nó liên tục nhấn mạnh rằng quan hốt phân nhà mình rất giàu, rất giàu.
"Được rồi, vậy mày nói xem, nhà mày ở đâu nào?"
Lục Nịnh chẳng buồn quan tâm đ ến mấy suy nghĩ nhỏ nhặt của nó, chỉ muốn nhanh chóng giúp nó về nhà.
Meo~ (Nhà tôi là gia đình giàu có số một, chị cứ đưa tôi về đó là được rồi.)
"Ngoài cái này, không còn thông tin nào khác sao?" Nhà giàu số một mà lại dễ tìm thế à? Hơn nữa, dù An Nhạc có giá trị cao đi nữa, cũng không đồng nghĩa chủ nhân của nó chính là gia đình giàu nhất. Lỡ như nó chỉ khoác lác thì sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!