Sau khi Tiểu Bạch cùng ông lão rời đi, có người hỏi Bối Thiên Lan:
"Làm sao cậu quen được ông ấy vậy?"
"Các cậu không biết à? Ông Lưu vốn là thầy giáo ở trường mình, nghỉ hưu rồi nhưng ở nhà buồn quá, thế là quay lại trường. Mỗi ngày ông đều đứng ở cổng làm bảo vệ đấy."
Không hổ danh là thám tử tin tức, quan sát mọi thứ cực kỳ chi tiết.
"Hóa ra là thế! Bảo sao trước đây mình còn thắc mắc, trường mình sao lại tuyển một người lớn tuổi như thế làm bảo vệ cơ chứ." Hứa Hạo Nam cười nói khi nhớ lại.
Chuyện này giải thích được vì sao Tiểu Bạch có thể vào trường. Có lẽ ông Lưu đã để chú cún ở phòng bảo vệ, nhưng không ngờ nó lại trốn ra ngoài.
Bối Thiên Lan tiếp tục tám chuyện:
"Ông Lưu đã nghỉ hưu được 4-5 năm rồi, thế nên chắc các cậu chưa từng học thầy ấy đâu. Nhưng mình nghe nói hiệu trưởng và nhiều thầy cô trong trường đều là học trò cũ của thầy."
"Wow, ngầu thật! Sao cậu biết cả chuyện này hay vậy?"
"Chỉ là chút công sức nhỏ thôi mà!"
Lúc Tiểu Bạch quay lại, Lục Nịnh hỏi nó có muốn thi đấu với con người không, và nó gật đầu chắc nịch. Trước khi rời đi, Tiểu Bạch còn chạy lại, đặt chân trước lên giày thể thao của Hứa Hạo Nam như muốn nhắc:
Đừng quên cuộc thi đấu của chúng ta!
"Trước đây không thấy Tiểu Bạch, chắc hôm nay là lần đầu nó đến đây. Nếu các cậu muốn thi đấu với nó thật, thì đây có thể là cơ hội duy nhất đó." Lục Nịnh nói.
Trường học quản lý rất nghiêm ngặt, gần như không có động vật nào lang thang trong trường, kể cả thầy cô và gia đình cũng không được nuôi thú cưng để tránh ảnh hưởng đến học sinh.
Lục Nịnh nghĩ về đôi mắt sáng rực của Tiểu Bạch khi nghe về cuộc thi đấu, và hành động đi tìm Hứa Hạo Nam trước khi rời đi.
Không muốn làm nó thất vọng, Lục Nịnh nói với Hứa Hạo Nam và các bạn rằng hãy giữ lời hứa, dù cô không chắc họ sẽ thực hiện.
"À đúng rồi, ông Lưu sống ngoài khuôn viên trường, nên nếu Tiểu Bạch muốn vào đây lần nữa, sẽ rất khó khăn." Bối Thiên Lan nói.
"Yên tâm đi, tối nay chúng ta sẽ đợi Tiểu Bạch quay lại. Thi đấu vài vòng rồi về!" Hứa Hạo Nam quyết tâm giữ lời hứa: chỉ cần chú chó quay lại, cậu chắc chắn sẽ thi đấu.
"Nếu Tiểu Bạch không đến thì sao?"
"Không đâu. Ông Lưu cũng không từ chối, nên tan học xong, ông chắc chắn sẽ đưa Tiểu Bạch đến."
Các nam sinh bắt đầu bàn tán. Đây là lần đầu tiên họ được thi đấu với một chú chó, và chắc chắn sẽ rất thú vị.
Nhìn cảnh trường rộn ràng, Lục Nịnh mỉm cười.
Tiểu Bạch thật may mắn khi được đối xử nghiêm túc trong một thỏa thuận với con người.
Nửa giờ sau, loa trường phát thông báo:
"Các bạn nữ khối 10 thi nhảy cao, mời đến khu vực kiểm tra."
Vì lớp không có hoạt động nào khác, Bùi Hạo đưa Lục Nịnh đến sân thi nhảy cao. Chương Thư Vận, cổ động viên nhiệt tình, cũng đi theo.
Thầy giáo dán số báo danh lên áo các thí sinh, giải thích quy tắc đơn giản, rồi cho mọi người 3 phút chuẩn bị trước khi thi.
Lúc này, loa trường vang lên tiếng cổ vũ đầy nhiệt huyết:
"Lục Nịnh, Dương Lam Đào, các cậu là niềm tự hào của lớp! Hãy nhảy thật cao, nhảy với sự tự tin, nhảy để mang về chiến thắng!"
Lục Nịnh và Dương Lam Đào liếc nhau, cố tỏ vẻ không quen biết người viết lời cổ vũ đặc biệt này. Trên gương mặt họ, chỉ có sự tập trung bình tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!