Rạng sáng 01 giờ, cả con ngõ nhỏ đều chìm trong giấc ngủ yên bình.
Một chú mèo đen dẫn theo đám tiểu đệ mà nó đã tuyển chọn kỹ càng, tiến đến căn nhà của Trần Hưng Phát – kẻ từng ngược đãi mèo con.
Gia đình này sống ở tầng một, quả là ông trời giúp đỡ lũ mèo. Nếu họ sống ở tầng hai trở lên, đám mèo chắc chắn sẽ gặp khó khăn.
Năm sáu chú mèo đực lập tức tỏa ra, mỗi con nhắm vào ô cửa sổ phòng ngủ được lắp lưới bảo vệ, đồng loạt cất lên những tiếng kêu ai oán:
Meo ~ ~
Meo ~ ~
Âm thanh chói tai ngay lập tức đánh thức người đang ngủ say trong phòng. Trần Hưng Phát giật mình tỉnh dậy, nhìn qua song cửa sổ và chạm ngay vào ánh mắt xanh rờn của đám mèo. Cảnh tượng làm hắn bỗng rùng mình, tim đập thình thịch.
Nhìn kỹ lại, hóa ra chỉ là mấy con mèo hoang.
Trong lòng đầy tức giận, hắn cầm ly nước trên bàn, bước tới cửa sổ, định ném chúng để dọa.
Chỉ là, chưa kịp đi đến cửa sổ thì đám mèo đã nhanh chân chạy mất.
Trần Hưng Phát bực bội quay lại giường, định nằm xuống ngủ tiếp, nhưng tiếng kêu chói tai của lũ mèo lại vang lên. Ban đầu, hắn ta định mặc kệ, nghĩ bụng mèo kêu một lúc rồi sẽ tự im. Thế nhưng, chúng không hề dừng, đến mức vợ và con trai của hắn ta cũng bị đánh thức.
Không còn cách nào khác, hắn ta đành phải ra ngoài đuổi mèo. Nhưng lạ một điều, mỗi khi anh vừa bước xuống giường, mèo liền biến mất không dấu vết. Cứ nằm xuống, chúng lại quay trở về và tiếp tục kêu.
Sau ba bốn lần như thế, ngay cả người ở tầng trên cũng không chịu nổi, ném thẳng một ly pha lê xuống, hy vọng làm lũ mèo hoảng sợ mà bỏ đi.
Chỉ có điều, đám mèo không những chẳng hề sợ, mà còn làm con trai của Trần Hưng Phát giật mình khóc thét. Trong chốc lát, cả khu nhà đều nghe thấy tiếng trẻ con khóc nháo.
"TMD, khóc cái gì mà khóc, không muốn ngủ thì cút ra ngoài!" Từ tầng trên vang xuống tiếng đàn ông quát tháo đầy khó chịu.
"Đúng là bệnh thật! Giữa đêm khuya mà làm con nít khóc." Một giọng nói từ tầng trên vang xuống.
Trần Hưng Phát và vợ không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ dỗ dành con mình.
"Tiểu Bảo, đừng khóc nữa, có mẹ đây. Mấy con mèo này chắc bị điên rồi, nửa đêm còn kêu ầm ĩ."
Vợ anh quay qua nói:
"Hay anh thử ra ngoài xem, có thể dọa được chúng không?"
"Giữa đêm tối thế này thì biết chúng nó trốn ở đâu mà nhìn? Ngày mai tôi sẽ đặt vài cái bẫy chuột, thử xem có bắt được con nào không. Lúc đó xem tôi xử lý chúng ra sao!"
Khó khăn lắm đứa trẻ mới chịu nín khóc, lúc này đã là ba giờ sáng. Tiếng mèo kêu cuối cùng cũng biến mất, vợ chồng anh mới có thể chợp mắt.
Nhưng đây chỉ là đêm đầu tiên.
Trong ba đêm tiếp theo, đúng vào tầm rạng sáng, từ trước cửa nhà Trần Hưng Phát lại vang lên những tiếng mèo kêu bén nhọn, chói tai.
Dù có làm đủ cách cũng không xua đuổi được, tiếng kêu vẫn kéo dài cho đến khoảng ba giờ sáng mới dứt.
Cái bẫy chuột cũng hoàn toàn vô dụng, lũ mèo dường như biết rằng đó là thứ nguy hiểm, nên chẳng con nào dám đến gần.
Những người dân xung quanh vì bị đánh thức giữa đêm mà mất ngủ, thiếu thời gian nghỉ ngơi, dẫn đến sáng đi làm không còn tinh thần.
Cả khu dân cư xung quanh ai cũng than phiền không dứt, vài lần mọi người tụ tập bàn tán, suy đoán có phải do Trần Hưng Phát mà lũ mèo kéo đến đây hay không.
"Chắc chắn là do lão Trần rồi. Thấy mèo con ở góc tường là hắn không vừa mắt, kiểu gì cũng phải tiến tới đá vài cái. Bây giờ thì hay rồi, mèo quay lại báo thù."
"Không đến mức thế đâu, mấy con vật nhỏ như vậy có thông minh đến thế à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!