Chương 20: Bệnh mèo cào 2

Ra đầu ngõ, Lục Nịnh tìm được một chiếc xe ôm. Lúc này, có thể nhanh chóng đến bệnh viện thú cưng mà không bị ghét bỏ chỉ có thể dùng cách này.

"Bác tài, đến số 27 đường Hưng Lợi."

Thời điểm Lục Nịnh mang Lai Phúc đi dạo quanh, tương đối để ý những nơi liên quan đến động vật, cho nên mới nhớ rõ ở Đường Hưng Lợi có Bệnh viện thú cưng nổi tiếng. Tình huống hiện tại của mèo con tốt nhất là đi đến nơi đó.

"Được rồi. Cô bé, con đây là ôm cái gì vậy?"

"Mèo con của cháu. Nó bị bệnh rất nghiêm trọng, nên cháu muốn nhanh đến bệnh viện xem xem." Lục Nịnh nửa thật nửa giả nói.

"Thì ra là thế, cháu yên tâm, chú tìm đường đi tắt." 

Chú này cũng không nói nhiều về việc Lục Nịnh mang thú cưng đi xem bệnh, mà là biết Lục Nịnh đang sốt ruột, nên dùng hết khả năng của mình mau chóng đưa cô đến nơi muốn đến.

Cảm ơn bác tài ạ.

Trên thế giới này, có người trời sinh ác ý, tỷ như bé trai kua, cũng có người giản dị thiện lương, tỷ như bác tài này vậy.

Đừng khách khí.

Lục Nịnh nghiêng người ngồi lên ghế sau, mèo đen nhảy lên đầu gối Lục Nịnh, vững vàng ngồi xổm xuống.

Dọc theo đường đi, bác tài chạy nhanh mà ổn trọng.

Nhưng tình huống mèo con càng ngày càng xấu, có mấy lần thậm chí không còn hô hấp, Lục Nịnh chỉ có thể không ngừng đem linh khí trên thân thể truyền cho nó, tận lực bảo vệ sinh mệnh mỏng manh của nó. Nhưng linh lực cũng không phải vạn năng, cuối cùng cũng phải cần bác sĩ tới cứu chữa.

Sau khi tới bệnh viện, Lục Nịnh trả xong tiền, liền mang theo mèo đen đẩy cửa tiến vào Bệnh viện thú cưng Bối Bối.

Giữa trưa nên bệnh viện chỉ có mấy người ở lại trực. Nữ hộ tá nghe Lục Nịnh trình bày tình huống nhanh chóng chạy đi tìm một vị bác sĩ nam trẻ tuổi gọi tới.

Vị này bác sĩ hẳn là đang ăn cơm trưa, nghe được có mèo con bị thương liền nhanh chóng ra.

"Tôi xem qua tình huống của mèo một chút." Mang khẩu trang kỹ càng, bác sĩ đi đến trước mặt Lục Nịnh.

"Nó mới sinh được 1 tuần, bị người ném từ độ cao 1m xuống, còn đạp mấy phát. Bác sĩ, làm phiền ngài nhất định phải cứu lấy nó." 

Lục Nịnh thuyết minh tình huống của mèo con cho bác sĩ, để bác sĩ có thể nhanh chóng nghĩ ra phương án trị liệu.

"Được, cháu trước tiên đem mèo lại đây." 

Bác sĩ đại khái kiểm tra sơ bộ, mèo con trước mắt không nên lại thay đổi người bế. Cho nên hướng dẫn Lục Nịnh đến phòng giải phẫu, sau khi đặt mèo con trên bàn mổ màu trắng, mới bắt đầu kiểm tra.

"Cô bé, cháu trước tiên ở bên ngoài chờ một chút. Tôi xử lý xong, sẽ cùng cháu nói tỉ mỉ tình huống."

Lục Nịnh đồng ý, mang theo mèo đen chờ ở sảnh bệnh viện.

[ Đây là con người giỏi nhất có thể cứu mèo con, bác sĩ thú cưng. Chúng ta hiện tại chỉ có thể tin tưởng hắn. ]

Meo ~ ( Được~ )

Sau khi nôn nóng chờ đợi hơn mười phút, bác sĩ đã ra tới.

"Mèo con này toàn thân nhiều chỗ gãy xương, tình huống cụ thể còn phải chụp phim mới có thể rõ ràng. Bởi vì hiện tại bị thương nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào máy hô hấp. Nhưng là cái này chi phí rất cao, cho nên cháu là......"

Làm bác sĩ thú cưng, nhìn thấy quá nhiều chủ nhân là vì chi phí chữa bệnh quá đắt đỏ nên lựa chọn từ bỏ trị liệu. Mục Gia Bình chính là vị bác sĩ trước mặt, không biết cô bé trước mặt này sẽ lựa chọn như thế nào.

"Chúng tôi chữa. Mong ngài nhất định phải chữa khỏi cho nó." Ôm mèo con đến đây, Lục Nịnh liền biết sẽ phải tốn rất nhiều tiền, nhưng mà trong tay cô có tiền, không sợ.

"Cháu chắc hẳn là vẫn còn đi học. Cứu con mèo này tiền không ít, nếu không thì để ba mẹ cháu tới......" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!