Chương 2: Vụ án giết kẻ bắt nạt 1

Ngày thứ tư trở về hiện đại, Lục Nịnh dần quen với việc một ngày sinh hoạt ở hai nơi.

Tối thứ bảy này, Lục Nịnh cuối cùng cũng cùng cha Lục mẹ Lục ăn bữa cơm đoàn viên.

Ba Lục mẹ Lục thuê một cửa hàng nhỏ bán xiên chiên và đồ ăn nóng. Để kiếm nhiều tiền, hai vợ chồng còn mở thêm một quán ăn nhanh ban đêm.

Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần của con gái, hai vợ chồng mới đóng cửa hàng hai tiếng, để trở về ăn bữa cơm này.

"Nịnh Nịnh, đây là thịt kho tàu xương sườn con thích ăn nhất, mau nếm thử." Ba Lục đem thịt chất thành núi trước mặt con gái, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa. Cha mẹ nào yêu thương con cái, cũng muốn dành cho con mình thứ tốt hơn, còn bản thân khổ bao nhiêu cũng được.

Lục Nịnh nhỏ giọng đồng ý. Mấy ngày nay trong lòng cô vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng ngay tại khoảnh khắc này, khóe mắt vẫn không nhịn được mà đỏ lên.

Lúc trước tỉnh lại ở Tu chân giới, có một thanh âm nói với cô rằng vận mệnh đã định sẵn, chỉ có tồn tại mới có cơ hội trở về. Chính vì còn có cha mẹ chờ đợi ở nhà, vì một tia hy vọng trở về, cho nên cô ở Tu chân giới cố gắng sống sót.

Cô không dám tưởng tượng rằng một ngày nào đó hai vợ chồng già người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì sẽ đau khổ như thế nào.

May mắn thay, cô đã quay về rồi.

Hai vợ chồng học không nhiều, đối với việc học của con gái cũng không hiểu rõ lắm. Trong giao tiếp hằng ngày cũng chỉ có thể hỏi gần đây học hành thế nào, học có mệt không.

"Vẫn ổn, con vẫn theo kịp."

Chứng kiến lòng người nóng lạnh trong chuỗi ngày lang bạc mới hiểu rằng, còn được cha mẹ yêu quý quan tâm, là quý giá ra sao.

Cha Lục ngạc nhiên trước câu trả lời kiên nhẫn của con gái. Mấy ngày không gặp, con gái dường như hiểu chuyện hơn rất nhiều, nói chuyện cũng không thiếu kiên nhẫn như lúc trước.

"Lai Phúc, đừng dựa gần chị gái."

Ba Lục nói với chú chó đang dựa vào con gái mình.

"Ba, không sao đâu, để cho nó dựa đi." Sống ở Tu chân giới làm Lục Nịnh nhận ra rằng, có đôi khi động vật còn đáng tin hơn con người.

Nịnh Nịnh lớn rồi.

Lai Phúc là chú chó ba Lục đem về từ nhỏ, vốn định làm bạn chơi cùng với con gái, nhưng Lục Nịnh đối chó vẫn không thân thiết, một người một chó giống như nước sông không phạm nước giếng.

Điều này làm cho ba Lục hối hận, lẽ ra lúc trước nên hỏi qua ý kiến con gái mới phải. Nhưng chó con nuôi một thời gian cũng có tình cảm, trả lại thì ba Lục lại lưu luyến, cho nên cứ như vậy nuôi đến bây giờ.

Cứ nghĩ rằng con gái vẫn luôn không thích Lai Phúc, không ngờ rằng quan hệ một người một chó đột nhiên tốt lên.

Bởi vì trong khoảng thời gian này Lục Nịnh thường xuyên mang chó ra ngoài đi dạo, nói chuyện phiếm cùng nó, cho nên Lai Phúc càng ngày càng thích dính cô.

Đầu to của Lai Phúc gác trên đùi Lục Nịnh, mũi vẫn không ngừng ngửi ngửi, nước mũi cũng chảy ra.

( Nịnh Nịnh, muốn ăn~ )

Thức ăn con người quá nhiều gia vị, không thích hợp cho chó ăn, nhưng thỉnh thoảng ăn một hai miếng thì vẫn được.

Từ lúc có thể nghe hiểu tiếng động vật, mỗi lần Lai Phúc làm nũng, Lục Nịnh đều không nhịn được mà mềm lòng, cố gắng thỏa mãn yêu cầu của nó.

Lục Nịnh chọn một miếng thịt từ canh củ sen xương heo, nhân lúc ba mẹ không để ý, nghiêng người, lén đưa đến trước mặt Lai Phúc.

Lai Phúc nhìn miếng thịt trước mặt, há miệng, hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy thịt phía trước để không đụng đến đũa của Lục Nịnh. Đợi Lục Nịnh buông đũa ra, mới ngậm thịt đặt trên sàn nhà, bắt đầu nhấm nháp.

Ba lần như vậy, Lục Nịnh vỗ vỗ đầu to của Lai Phúc.

[ Hết rồi. ]

Lai Phúc cũng không làm loạn, ngồi xổm dưới đất, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Nịnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!