Chương 19: Bệnh mèo cào 1

Trước khi về nhà trước, Lục Nịnh mang đi Lai Phúc mua cơm. Bởi vì nghĩ sẽ về muộn nên cô đã nói ba mẹ không cần chừa cơm cho mình.

Dù sao bên cạnh là trường học, không thiếu nhất chính là đồ ăn.

Cơm nước xong thì bắt đầu làm bài tập. Mặc kệ lúc trước ở Tu chân giới địa vị cao thế nào, thì bây giờ cô cũng chỉ là một học sinh cấp ba. Thân là học sinh, làm bài tập là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Nghỉ hai ngày nên bài tập về nhà có chút nhiều.

Lúc này cô liền có chút hâm mộ Lai Phúc. Không lo ăn không lo uống, có người nuôi có người dẫn đi chơi, quá hạnh phúc.

Khả năng ánh mặt Lục Nịnh có chút rõ ràng, cho nên Lai Phúc chạy tới, ngồi xổm xuống.

Gâu ~ ( Nịnh Nịnh, chị nhìn Lai Phúc làm gì đấy? )

"Tao phát hiện, tao càng ngày càng thích mày." Xoa xoa đầu chó của Lai Phúc, Lục Nịnh cười nói.

Gâu gâu ~ Đầu to của Lai Phúc đặt lên đùi Lục Nịnh, làm nũng nói: 

( Lai Phúc cũng thích Nịnh Nịnh ~ )

"Được được không cần làm nũng. Tao phải làm bài tập. Mày tự mình chơi đi. Nếu không thì gọi bạn mèo của mày tới chơi cùng."

Lục Nịnh nhanh chóng đuổi Lai Phúc đi.

Nếu không mãi mê vuốt v e thì sẽ mất thời gian, đến lúc đó không biết phải gào đến vài giờ mới có thể làm xong.

Lai Phúc biết Nịnh Nịnh còn chuyện quan trọng phải làm, cho nên cũng ngoan đưa lưng ghé về phía cửa, chuyên chú nhìn dưới đèn bàn của Lục Nịnh.

Đến nỗi bảo nó mời bạn qua đây chơi để giống như có người trong nhà. Nhưng cho dù không ai chơi với nó, nó cũng không mong rằng bạn bè sẽ đến đây. Nó thích cùng Lục Nịnh ở cùng nhau, cho dù cái gì cũng không làm nhưng vẫn nguyện ý nhìn như vậy.

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng thì trước 22 giờ cũng đã làm xong bài tập.

Lục Nịnh duỗi người, nhìn xuống đã thấy Lai Phúc đã ngủ say. Bình thường thấy cô động đậy đã nhảy lên người cô, bây giờ lại ngủ say như thế, xem ra hôm nay chơi rất mệt.

Ngày hôm sau, vẫn là Lai Phúc tinh thần tràn đầy đánh thức Lục Nịnh.

"Tao biết rồi, đừng sủa." 

Lục Nịnh không dám ngủ nướng, nếu không Lai Phúc sẽ luôn ở mép giường sủa không ngừng, đến khi nào cô đứng dậy.

---

6 giờ thức dậy, 6.30 đến trường học. Lại là một ngày thứ hai bận rộn.

Tới giờ giải lao, không có không khí khẩn trương như đang sắp vào thi đại học. Tốp năm tốp ba bạn học tụm lại cùng nhau thảo luận hoạt động cuối tuần.

"Cả hai ngày cuối tuần tớ đều đi nghe thầy giảng về các mẹo nhỏ trong viết luận. Thầy thực sự rất giỏi, nhưng nhiều kiến thức quá, tớ không nhớ hết được."

Lục Nịnh tuy không phải kiểu người mê mải hòa vào những câu chuyện sôi nổi, nhưng cô cũng không hẳn là nội tâm hay lầm lì. Đối với cô, mọi thứ thường trôi qua một cách rất bình thản, không mấy quan trọng. Khi có người tìm đến trò chuyện, cô sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ.

Ngược lại, nếu chẳng ai chủ động, cô vui vẻ chìm đắm trong những bài tập của mình, tự thấy mọi thứ đều ổn.

Chính vì thế, hầu hết thời gian đều là Chương Thư Vận tìm đến cô, kể những câu chuyện nhỏ trong ngày để cả hai cùng trao đổi.

"Nghe xong nhiều như vậy, hẳn sau này cậu sẽ viết tốt hơn rất nhiều." 

Lục Nịnh mỉm cười nói với Chương Thư Vận. Ngồi cùng bàn lâu nay, cô biết bạn mình rất thích viết lách, thậm chí đôi lúc còn tranh thủ viết trong các tiết học phụ.

Cho nên tuy rằng cô ấy nói như vậy, nhưng Lục Nịnh biết kỳ thật cô tham gia khóa viết, trong lòng rất vui sướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!