Chương 16: Vụ án đại nạn của vàng 5

Lục Nịnh tràn đầy ý cười xoay người, đột nhiên thấy Lương Túc đang ở cách đó không xa, biểu tình hơi thu liễm, cũng không biết anh đã nhìn bao lâu.

Thấy thì thấy thôi, dọa người đâu phải chuyện gì phạm pháp.

Bởi vì lần đầu tiên gặp được người thèm muốn Lai Phúc, Lục Nịnh lại lần nữa dặn dò Lai Phúc.

"Lai Phúc, nhớ kỹ hai người kia. Thấy bọn họ phải trốn thật xa. Nếu bọn họ là đánh mày, mày cắn lại." Một câu cuối cùng, Lục Nịnh ghé sát lỗ tai Lai Phúc nói.

Đừng ai nói mạng người quan trọng hơn mạng chó.

Ở trong mắt cô, mạng Lai Phúc quan trọng hơn nhiều so với bọn họ.

Gâu Ô ~ Lai Phúc dùng mũi nói nhẹ nhàng chạm vào tay Lục Nịnh, tỏ vẻ nó đã biết.

"Cảnh sát Lương, chú tới tìm cháu sao?" Sau khi dặn dò Lai Phúc xong, Lục Nịnh mới khách khí hỏi Lương Túc.

"Án mạng kết thúc, tôi tới đưa cho cháu tiền thưởng." Đối với lời nói của Lục Nịnh bên tai chó, cho dù câu cuối cùng rất nhỏ, nhưng Lương Túc đã nghe được. Nhưng anh cho rằng đây chỉ là Lục Nịnh phát tiết nói, cho nên không đánh giá gì.

Nghe thấy là tiền thưởng của việc cung cấp manh mối, ánh mắt Lục Nịnh lập tức sáng lên, thái độ không biết có bao nhiêu nịnh nọt, nhưng ít ra ngữ khí ôn nhu hơn một chút.

"Ngài vất vả rồi, đường xa tới đây đưa".

Nhìn kỹ thì thấy Lương Túc trong tay cầm một phong thư giấy, đó hẳn là tiền thưởng.

Lương Túc cũng không cùng Lục Nịnh ăn uống, trực tiếp đem đồ vật trong tay đưa cho cô.

"Theo lý thuyết này số tiền tôi hẳn là đưa cho người giám hộ của cháu. Nhưng thấy cháu là cô bé thông minh, cho nên không cần làm theo quy trình."

Đưa tiền cho ba mẹ, khó mà lấy được, Lục Nịnh giải thích không giỏi.

"Cảm ơn cảnh sát Lương, ngài thật quá tri kỷ."

"Tiền thưởng có một nửa là tập đoàn Chu thị cấp. Bởi vì tôi chưa nói tình huống của cháu, cho nên tiền cũng từ cảnh sát bên này đưa qua." Lương Túc giải thích số tiền này là từ một khác cấp cho.

Vụ án này có liên quan đến buôn lậu, hơn nữa lấy hiểu biết của anh với Lục Nịnh sau vài lần gặp gỡ, cô ấy hẳn là người không thích phô trương. Cho nên loại chuyện này, ít người biết cũng tốt, đây là vì bảo vệ cô.

Lục Nịnh cũng không để ý Lương Túc thay cô giấu giếm sự tồn tại của mình trong vụ án này. Tiền tới tay là tốt rồi, những cái khác đều là chuyện nhỏ.

Sau khi nhận được tiền, cô cũng không có ngượng ngùng, trực tiếp mở ra: bốn tờ màu hồng*, thật thơm quá.

*4 tờ màu hồng = 400 nhân dân tệ = khoảng 1 triệu 4

Cuối cùng cũng giải quyết cái túi cạn đáy của cô.

Sau khi biết đại khái số lượng, Lục Nịnh đem phong thư đặt trong túi da dê trên người Lai Phúc. Cô tin tưởng cảnh sát sẽ không lừa lương dân như cô, nên không cần đếm.

Sau đó tính toán tiếp tục dắt chó đi dạo, nhưng bên cạnh người vẫn còn ở, vì thế nghi hoặc hỏi:

"Cảnh sát Lương, chú không vội sao?"

Ẩn ý là chú có thể đi rồi.

Điển hình dùng xong là ném.

"Cháu cầm nhiều tiền như vậy, tôi không yên tâm."

Tuy rằng hiện tại an ninh ổn định, nhưng ăn trộm ăn cắp vẫn nhiều lần cấm nhưng không ngừng. Cho dù Lục Nịnh biểu hiện thật sự thành thục, nhưng cô dù sao cũng mới là học sinh cấp ba.

"Nhưng cháu hiện tại không tính về nhà, hơn nữa cũng không ai biết trên người cháu có tiền. Chú yên tâm đi." Cũng không phải Lục Nịnh to gan, mà cô tin tưởng năng lực của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!