Chương 118: Đại kết cục (thượng)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong khu dân cư thú cưng, bác sĩ thú y Lục Nịnh được mọi người yêu quý nhất. Ra vào đều có người nhiệt tình chào hỏi, thỉnh thoảng còn được cho ăn vặt.

Bác sĩ Lục ơi ~

Lục Nịnh mỉm cười gật đầu đáp lại.

"Bác sĩ Lục chiều nay có rảnh không ạ? Mèo nhà tôi dạo này biếng ăn quá, tôi muốn đưa nó đi khám."

"Hôm nay tôi trực cả ngày ở phòng khám, lúc nào chị mang bé đến cũng được."

Vì phòng khám thú y ở ngay tầng trệt, lại có bác sĩ thú y giỏi trực ban, nên thú cưng của cư dân trong khu mà có vấn đề nhỏ gì là có thể đưa xuống khám ngay.

Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, Lục Nịnh dẫn Lai Phúc đi dạo trong khu. Cô thấy phía trước cách vài bước có một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ mạnh mẽ, đang dắt một chú chó gầy nhưng chắc nịch.

Lục Nịnh thử gọi: Lương... Lương Túc?

Người kia vừa quay đầu lại, Lục Nịnh nhận ra ngay.

Cô nhanh chân bước tới, Lai Phúc cũng nhìn thấy một đồng loại xa lạ, phấn khích vẫy đuôi chạy theo.

Ánh mắt đầu tiên Lục Nịnh nhìn là chú chó đang đứng sát bên chân Lương Túc. Qua cử chỉ và dáng vẻ, cô đoán nó không hề nhút nhát mà đã được huấn luyện bài bản, nên ở nơi công cộng phải giữ thái độ như vậy.

"Chó Malinois, vẫn còn là chó nghiệp vụ đúng không?" Mặt đen, bốn chân cũng đen, toàn thân cơ bắp, ánh mắt nhanh nhẹn, một chú chó rất oai phong.

"Chó cứu hộ phòng cháy đã giải ngũ."

Lương Túc dường như không ngạc nhiên khi Lục Nịnh chú ý đến chú chó trước tiên.

Lương... Lương Túc. Lục Nịnh định gọi anh một cách lịch sự nhưng nghĩ đây là tình huống riêng tư nên gọi thẳng tên,

"Anh bận đến không có thời gian nghỉ ngơi mà vẫn còn chăm sóc nó được."

Chó Malinois* không phải là chó cảnh bình thường, chúng tràn đầy năng lượng và rất hiếu động. Những giống chó khác mười tuổi đã chậm chạp, còn chúng vẫn có thể chạy nhanh, nhảy cao, thậm chí leo cây. Ngay cả khi chủ ngủ, chúng vẫn có thể nghịch ngợm một lúc.

Lượng vận động cần thiết hàng ngày của chúng ít nhất phải hai tiếng.

Lương Túc muốn nuôi một con như vậy, Lục Nịnh có chút bất ngờ.

"Người nhận nuôi nó bận quá không lo hết việc, nhờ tôi nuôi giúp một thời gian." Lương Túc vốn không định nhận lời, nhưng người kia thực sự không tìm được ai giúp đỡ, mà đây lại là chó đã giải ngũ, giao cho người khác anh cũng không yên tâm.

Có chuyện gì vậy ?

"Người nhà bị bệnh, chỉ có một mình anh ấy chăm sóc." Lương Túc nói một cách mơ hồ.

Gâu~ (Đại Lưu sẽ đón khuyển về~)

Nó tên gì vậy? Biết không phải bị bỏ rơi, Lục Nịnh không hỏi thêm nữa.

"Trứng Kho, 11 tuổi, giải ngũ nửa năm."

"Sao lại đặt cho chó nghiệp vụ một cái tên không hề oai phong như vậy nhỉ?" Nhìn những chú chó nghiệp vụ của cảnh sát, con nào tên cũng mạnh mẽ, sao đến chó của đội phòng cháy lại buồn cười thế này?

"Nó còn có tên tiếng Anh là Hades, nhưng thường thì tôi gọi nó là Trứng Kho."

Nghe thấy hai lần tên của mình, Trứng Kho ngẩng đầu nhìn người đang sống cùng mình.

Gâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!