Chương 115: Truy hung nơi rừng rậm 2

Ẩn sâu giúp đỡ

- Lục Nịnh, cũng không có lập tức lộ diện, mà là thường xuyên chú ý phía dưới, nếu tình huống nguy cấp, lại bắn thêm một mũi tên.

Nếu đã một mình tiến vào núi Tây Hưng, cô sao có thể không chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Hoa Quốc cấm bán súng ống, nhưng vũ khí lạnh thì cô rành lắm. Sống ở Tu chân giới hơn hai mươi năm, cái gì mà không biết chút ít, mấy mũi tên chính xác kia đều là chút thành ý.

Bên kia, nghi phạm vốn tưởng rằng cảnh sát đuổi theo chỉ có bốn người, không ngờ chỗ tối còn có người. Nếu cảnh sát có chi viện, vậy bọn chúng có chạy đằng trời, vì vậy càng dùng hết toàn lực, liều mạng tấn công, tính toán tìm cơ hội trốn thoát.

Lúc này, một trong những nghi phạm đang đánh nhau với Thượng Hoằng Nghĩa và Mạnh Phi Bạch, nhìn thấy khẩu súng của đồng bọn trên mặt đất, làm một động tác giả lùi về phía sau, vừa định xoay người nhặt.

Ngăn hắn lại!

Thượng Hoằng Nghĩa hô to.

Sau vài phút giao chiến, họ phát hiện ba tên này có lẽ chỉ có một khẩu súng, nên dù thế nào cũng không thể để hắn nhặt được.

Nhưng lúc này, nói gì cũng đã muộn.

Khi nghi phạm sắp chạm được súng, đột nhiên xuất hiện mấy con khỉ, chúng nhanh như chớp giật lấy khẩu súng rồi trốn về rừng.

Cái này... Mạnh Phi Bạch nhìn Thượng Hoằng Nghĩa, muốn đuổi theo khỉ sao?

"Mặc kệ, cứ khống chế người trước." nói xong tiến lên tấn công nghi phạm, xem Lục Nịnh giao tiếp với động vật trong rừng, chắc là có thể lấy lại được.

Trong rừng, Lục Nịnh đang hướng dẫn viện binh mà Lương Túc nói, miêu tả vị trí nơi này.

Trên cây đại thụ phía trước, ba con khỉ chuyền nhau thoăn thoắt, con khỉ ở dưới cùng mặt hướng Lục Nịnh, đưa khẩu súng cho cô.

Chít chít~ khoe khoang nói, (Nịnh Nịnh, cho cô nè~)

Lục Nịnh chần chừ một hồi, vẫn nhận lấy,

"Cảm ơn bọn mày nha, giờ không có việc gì rồi, nhanh về đi."

Chít chít~ (Nịnh Nịnh, có rất nhiều người đến đây~)

Lại có con khỉ khác, từ xa trên cây nhảy đến, báo tin cho Lục Nịnh.

[Đi nhanh đi, lát nữa người đông, bọn mày tránh xa một chút.] Lục Nịnh khuyên khỉ và chim ưng núi đi.

Chỉ nửa phút sau, cành cây phía sau truyền đến tiếng động rất nhỏ, theo đối phương tiến vào, một đội người trang bị đầy đủ tiến vào tầm mắt.

Bộ đồng phục đen đặc trưng, không sai là cảnh sát cơ động.

Khá xấu hổ là, Lục Nịnh trong tay cầm súng, mặc đồ bảo hộ, còn không nhìn rõ mặt. Chỉ riêng tạo hình này xuất hiện trong rừng rậm, ai nhìn thấy cũng không khỏi nghi ngờ.

Lục Nịnh giơ hai tay lên trước người, tỏ vẻ mình không có ý tấn công,

"Các chú cảnh sát, cháu là người tốt nha. Điện thoại là của Lương Túc, để cháu định vị hay chú phát? Còn khẩu súng là của nghi phạm, bọn chúng đang đánh nhau ở phía sau."

Người dẫn đầu đội cảnh sát cơ động nói:

"Trước đừng nhúc nhích, chúng tôi kiểm tra một chút."

Lục Nịnh bất động, để đối phương kiểm tra.

Những cảnh sát cơ động khác lúc này nghe thấy tiếng động sau lùm cây, sau khi làm thủ thế liền lần lượt lướt qua Lục Nịnh, tiến đến chi viện.

"Xin phối hợp một chút, tôi cần xác minh với đội trưởng Lương." Viên cảnh sát kiểm tra thân phận Lục Nịnh rồi dẫn cô rời khỏi lùm cây che khuất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!