Chương 114: Truy hung nơi rừng rậm

Khi Lục Nịnh xuống núi, liền phát hiện phía trước có người, bóng dáng thoáng qua của bộ đồng phục khiến cô không phản kháng khi bị khống chế.

Chỉ là không ngờ trùng hợp như vậy, người gặp lại là Lương Túc.

"Cảnh sát Lương, giờ anh có thể buông tay ra được không?" dù mặc đồ bảo hộ, có cả mặt nạ, nhưng cả khuôn mặt dán vào vỏ cây, cộm đến khó chịu.

Lương Túc rất tin vào mắt mình, biết tính cách Lục Nịnh, sẽ không giao du với tội phạm, nên nới lỏng tay.

Đợi Lục Nịnh xoay người lại, ngửi thấy một mùi máu tươi, anh lập tức hỏi:

"Em có gặp một nhóm người không, khoảng 1m75 trở lên, rất khỏe mạnh?"

Lục Nịnh sờ sờ cổ tay, buột miệng thốt ra:

"Không có mà, chỉ gặp các anh thôi."

"Vậy bộ đồ bảo hộ của em sao lại dính máu, vẫn còn chưa đông lại." Lương Túc cẩn thận quan sát, phát hiện phần eo quần áo có một vệt máu.

Ổ Ngưng Ngọc và những người phía sau tiến lên, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ thì không nhịn được nhìn về phía Lục Nịnh.

Trong số ba nghi phạm bỏ trốn, có một người bị thương.

"Các anh đang đuổi người, mà người đó bị thương, nên nghi ngờ tôi gặp hắn, đúng không?" Lục Nịnh đoán.

"Đúng vậy, chúng tôi đang theo hướng bọn chúng bỏ trốn mà đuổi theo, em lại trùng hợp nghênh diện đi xuống như vậy, nên..." Ô Ngưng Ngọc nói thêm với Lương Túc.

"Đây không phải máu người, là máu động vật, nói đúng hơn là một con khỉ bị thương, tôi băng bó cho nó nên bị dính." Lục Nịnh chưa định giấu giếm lý do mình đến đây, nên thẳng thắn nói thật.

Kỳ thật cô đến đây cũng là do trời xui đất khiến.

Một năm trước, Thành phố Động Vật có một vị khách không mời mà đến

- một con chim ưng núi. Chúng vốn di cư cả đàn về phương bắc, nhưng khi bay ở tầng trời thấp đã bị con người tấn công, một con không may bị thương.

Sau khi xác định không thể bay đường dài, nó chỉ có thể rời đàn, tìm một nơi dưỡng thương nghỉ ngơi.

Mà nơi đó vừa vặn là nội thành Thành phố Động Vật, vị trí đại bản doanh trước đây.

Con chim ưng núi lúc đó dựa vào nguồn nước để định cư, xung quanh cũng không có con người, nhưng không ngờ lại gặp một đàn chó. Chỉ là chúng không tấn công mà chỉ vây quanh nó, lát sau, một người xuất hiện, nói nguyện ý giúp nó.

Lục Nịnh khi đó vừa hay mang thịt bò cho Cao Cao, vì nó lại ra ngoài một chuyến nên Kim Cương mới có thể nhanh chóng tìm được cô.

Nghe nói có một con chim bị thương, ban đầu cô còn tưởng là loài chim bình thường, ai ngờ đến nơi nhìn thấy thì là động vật bảo tồn cấp hai quốc gia. Cũng may con chim ưng núi này dừng lại ở khu vực sinh sống của chó, nếu ở chỗ mèo thì nguy hiểm rồi.

Nhóm bác sĩ thú y được chính phủ cử đi có kinh nghiệm phong phú trong việc điều trị động vật hoang dã. Vì vậy, Lục Nịnh liền dỗ dành con chim ưng núi bị thương đi theo mình, hứa sẽ không làm hại nó, sẽ sắp xếp điều trị cho nó.

Tuy Lục Nịnh là con người, nhưng cuối cùng con chim ưng núi cũng bị cô thuyết phục, không phản kháng mà đi theo. Trong thời gian dưỡng thương, vì Lục Nịnh có thể giao tiếp với nó nên đã xin đến chăm sóc nó. Vì vậy, giữa hai bên có chút tình cảm, độ tin cậy cao hơn những người khác.

Sau khi lành vết thương, con chim ưng núi bay trở về rừng, không biết sao lại truyền danh tiếng của Lục Nịnh đi. Sau này phát triển thành, có con vật nào bị thương, nó sẽ đóng vai người đưa tin, bay đến Thành phố Động Vật, thông qua Kim Cương tìm Lục Nịnh nhờ giúp đỡ.

Lần đầu tiên đến là một con khỉ mẹ khó sinh.

Lúc đó Lục Nịnh tuy cảm thấy tin tức chim ưng núi truyền đến rất khó tin, nhưng vẫn đến, không biết và không làm là hai chuyện khác nhau. Theo chim ưng núi dẫn đường, đến nơi thì phát hiện tình hình đã thập phần nguy cấp, nhưng thủ lĩnh tộc khỉ lúc đó lại chần chừ, không tin tưởng cô.

Một người một khỉ giao tiếp rất lâu, cô mới được phép đến kiểm tra. Dưới sự giúp đỡ của Lục Nịnh, khỉ con thuận lợi ra đời. Tuy rằng cơ thể hơi yếu nhưng nuôi dưỡng tốt thì sau này cuộc sống không có vấn đề lớn.

Lúc rời đi còn gặp được con sóc khổng lồ trước đó lạc vào thế giới loài người. Có chim ưng núi và thủ lĩnh tộc khỉ tuyên truyền, sau này có con vật nào gặp nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ đi tìm Lục Nịnh.

Thời gian dài, danh hiệu bác sĩ rừng của Lục Nịnh lan rộng trong giới động vật ở núi Tây Hưng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!