Khoảng 10 giờ trưa, Lục Nịnh nhận được tin của Y Vân, nhắn là đã ở trước cửa trường Trung học thành phố Dung.
"Đi thôi, chúng ta đi gặp Bánh Gạo Nếp nào."
Lục Nịnh ghé vào ổ chó của Lai Phúc nói.
Vừa nghe đã đến lúc đi ra ngoài, Lai Phúc liền bật dậy. Chạy nhanh đến cửa nhìn thấy Lục Nịnh còn lề mề thu dọn đồ đạc, quay người trở về, đi xung quanh cô.
Gâu ~ ( Nịnh Nịnh, nhanh lên nhanh lên. )
"Lai Phúc, mày đã là chó 4 tuổi, phải điềm tĩnh lại." Lục Nịnh kéo thịt sau cổ Lai Phúc.
"Bây giờ ngồi xuống, chuẩn bị đeo vòng cổ."
Lai Phúc nghe được giọng Lục Nịnh có chút tức giận bèn ngoan ngoãn ngồi xuống, tỏ vẻ mình rất nghe lời.
Lúc Lục Nịnh dẫn Lai Phúc đến, Y Vân đã xuống xe chờ.
"Chị Vân, thật ngại quá. Lúc chuẩn bị đi Lai Phúc lại nghịch ngợm, nên chậm một chút." Lục Nịnh giải thích.
"Không có việc gì, chị biết chó có thể được đi ra ngoài đều sẽ tương đối hưng phấn. Bánh Gạo Nếp cũng vậy, chẳng qua bây giờ nó vẫn luôn trốn ở trong nhà, aizz." Y Vân nghĩ đến chó ở nhà, liền buồn rầu.
"Không nói chuyện này nữa. Lai Phúc, chào em nha. Đợi lát nữa làm phiền em an ủi Bánh Gạo Nếp lâu một chút."
Gâu ~ ( được, Lai Phúc biết rồi. )
Trên xe, Y Vân nói cho Lục Nịnh hình phạt của kẻ trộm chó kia.
Khởi tố tội vào nhà trộm cướp, có video theo dõi làm chứng đại khái có thể phán ba năm tù có thời hạn. Bởi vì người còn đang ở bệnh viện, cho nên sẽ tạm dừng xét xử.
Y Vân:
"Chị đã hỏi qua cảnh sát phụ trách án này, tên trộm kia thật ra có thể xuống giường, có điều hắn ta vẫn luôn nói tay đau. Nhưng bệnh viện kiểm tra lại không có vấn đề gì. Chị hoài nghi hắn muốn ăn vạ trong bệnh viện, nhân cơ hội mà chạy trốn."
Lục Nịnh biết nguyên nhân do đâu, tên trộm kia khả năng tay bị đau là thật. Có điều thứ như linh lực, công nghệ hiện đại vẫn chưa thể kiểm tra ra.
Bởi vì tên trộm chó này, cảnh sát còn tra ra được sau lưng là hắn là một loạt các tài sản, thì ra là bọn họ còn có tổ chức, lần này cảnh sát vừa hay một mẻ bắt hết.
"Đúng rồi, Bánh gạo nếp bây giờ thế nào rồi?"
"Vẫn là không dám ra khỏi cửa. Buổi tối cùng chị ngủ chung phòng, sẽ đột nhiên tỉnh giấc, kêu tiếng sợ hãi."
Đừng nghĩ rằng chỉ có người mới sinh ra bóng ma tâm lý, động vật cũng sẽ có.
Chúng nó đều có chỉ số thông minh, sau khi thoát khỏi sống chết, cũng cần có thời gian tới xoa dịu vết thương trong lòng.
Đến nơi, nhà Y Vân quả nhiên có một cái sân rất lớn, đủ cho chó chạy nhảy bình thường.
Y Vân mở khóa cửa sân đã được khóa hai cái, sau đó nói với Lục Nịnh:
"Chị cũng bị dọa sợ, cho nên mua thêm một cái ổ khóa nữa."
"Em gỡ dây cho Lai Phúc đi, trong nhà không cần dắt."
Lai Phúc rất vui mừng khi được cởi bỏ dây dắt, chạy qua chạy lại trên mặt cỏ trong sân, sau đó tự nhiên nâng chân sau lên.
Khi Lục Nịnh nhìn thấy, nó đã bắt đầu đi tiểu.
Chị Vân ... ha Lục Nịnh có chút đội quần, lần đầu tiên đến nhà người ta mà đã không có lễ nghĩa như vậy rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!