Chương 10: Vụ án trộm chó 3

Lục Nịnh mang Lai Phúc rời khỏi sảnh cục cảnh sát, thì thấy một con Becgie Đức già nằm phơi nắng dưới cây lớn ở cách đó không xa. Có thể ở trong sân cục cảnh sát nhàn nhã như vậy, đoán không sai thì hẳn là cảnh khuyển đã nghỉ hưu.

Con Becgie đức kia rất mẫn cảm, giương mắt nhìn Lục Nịnh và Lai Phúc chào hỏi:

( yo, chào em gái nhỏ. Nuôi chó đẹp trai đó. )

Lai Phúc rất thích giao lưu với bạn bè, cho dù là mèo hay là chó đều kéo Lục Nịnh tiến lên.

Cách một khoảng chừng nửa mét thì đứng lại, cũng không dám đến gần. Thân là đồng loại, nó có thể cảm nhận được khí thế hung hăng, uy mãnh của đối phương. Cho nên đứng trước mặt có chút lúng túng.

Thật giống người thường ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cảnh sát, thân thuộc nhưng lại sợ hãi.

Gâu ~ ( mày nhìn gì? Làm chó thì không thể thẹn thùng như vậy được nha. )

...~ Lai Phúc cũng không nói lời nào, cẩn thận rầm rì vài tiếng, chậm rãi sát vào.

Gâu ~ ( hắc, em trai nhỏ này, cả người cao lớn trắng trẻo sao lại nhút nhát như vậy a, ông đây còn có thể ăn cậu sao. )

Lục Nịnh nghe con Becgie Đức một ngụm tiếng Đông Bắc, có chút muốn cười. Sau đó nghe được Becgie đối với Lai Phúc xưng hô: em gái nhỏ, em trai nhỏ, có lẽ cùng thế hệ với Lai Phúc.

[ Mày có thể gọi tao là Nịnh Nịnh. ]

Gâu ~ ( A, em gái nhỏ này còn có thể cùng chúng ta giao tiếp sao? )

Không hổ là người có biên chế, thông minh.

Trước kia Lục Nịnh cùng Lai Phúc, bọn mèo lão đại giao tiếp, chúng nó cũng chưa nghĩ đến điều này. Vẫn luôn cho rằng chúng nó là có thể cùng con người giao tiếp, chỉ là con người không phản ứng lại với chúng nó mà thôi.

[ Đúng vậy, có thể cùng mày giao tiếp nha. ]

Gâu ~ ( vừa hay, em gái giúp ông đây đi theo tên tiểu tử kia nói một chút: ông đây muốn ăn thịt, ăn thịt, đã rất rất lâu rồi ông đây không ăn qua thịt. )

Trước kia còn công tác, thức ăn tốt biết bao.

Hiện tại giải nghệ rồi liền bắt nạt chó, mỗi ngày đều cho người ta ăn đống cẩu lương không có hương vị gì, phiền.

"Thiên Lang, mày làm gì đấy? Đừng nằm bò nữa, tao mang mày đi chơi."

Lục Nịnh nghe thanh âm từ phía sau, cũng là tiếng Đông Bắc quen thuộc. Một người nam trung niên đi tới, nhìn thấy Lục Nịnh và Lai Phúc thì ôn hòa lên tiếng gọi:

"A, chó của con đẹp trai đấy."

Xem ra khẩu âm của Becgie, là đã tìm được nguồn gốc.

"Cảm ơn chú. Nó là Thiên Lang ạ?" Lục Nịnh hỏi.

"Đúng vậy, đã hơn 8 tuổi, là cẩu già rồi."

Gâu ~ ( Tên nhóc nhà ngươi. Ngươi mới già, ông đây không già. )

Thiên Lang ở một bên hùng hùng hổ hổ.

"Thiên Lang, đừng cho là tao không biết mày đang mắng tao."

Người đàn ông tự giới thiệu, là đội huấn luyện viên cảnh khuyển kiêm người phụ trách, Chung Minh Đạt. Bảo Lục Nịnh gọi hắn là chú Chung là được.

Thiên Lang là ông một tay nuôi lớn, làm hơn một trăm nhiệm vụ, khoảng thời gian trước vừa mới nghỉ hưu.

"Chú Chung, chú làm sao biết Thiên Lang đang mắng chú?" Lục Nịnh là nghe hiểu ngôn ngữ động vật nhưng Chung Minh Đạt lại không nghe thấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!