Mắt Quý phi đột nhiên mở to, ta biết nàng ta đã nhận ra ta.
Nàng ta tuyệt vọng giằng tay ta, ước muốn sống vô cùng mãnh liệt.
"Ngươi có biết vì sao thân thể ngươi càng tĩnh dưỡng càng tệ không?"
Ta tiếp tục giải thích:
"Đó là vì, ta đã nuôi trùng độc trong cơ thể ngươi. Mỗi ngày nó hút tinh khí của ngươi, nuốt xương m -áu ngươi. Ngươi nói xem, ngươi làm sao có thể sống lâu được?"
Quý phi giãy giụa yếu dần, từ thất khiếu nàng ta b.ắ. n ra m
-áu tươi.
Ta biết tất cả lời nói của ta nàng ta đều nghe thấy.
Tạm biệt, Tô Hinh Nhi.
Nói xong ta lại dùng sức, Quý phi cuối cùng đã ngừng giãy giụa.
Đêm đó, Quý phi ch
-ết.
Cái ch
-ết của nàng ta, thậm chí không kinh động bất kỳ ai.
Phải rồi, một phi tần ở lãnh cung, ngoài ta ra, còn ai để tâm chứ?
Ta tận tình chọn cho nàng ta một nơi chôn cất tuyệt vời.
Đó là một bãi tha ma, bên trong đầy những con ch. ó hoang đói khát.
Ta nhìn những con ch. ó hoang xé nát thân thể Quý phi, trong lòng thầm niệm:
"Cha mẹ, hai người có thấy không? Nữ nhi cuối cùng đã báo thù cho hai người rồi."
Đêm đó, Hoàng đế đã sủng hạnh ta.
Sắc phong nhanh chóng được ban xuống, ta được phong làm Thẩm Quý nhân.
Hoàng hậu dường như không ngạc nhiên về điều này.
Nàng ta cười như đã hiểu.
"Hoàng thượng từ trước đến nay dường như luôn đặc biệt chú ý tới ngươi."
Phải rồi, ánh mắt trực diện như thế.
Ngoài Quý phi lúc đó một lòng muốn hãm hại người khác nên không phát hiện ra, còn ai không nhận ra chứ?
Cùng lúc đó, trong cung lại xảy ra một việc lớn.
Hoàng hậu hạ sinh long tử, Hoàng thượng rất vui.
Người gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái, hắn ta cũng bắt đầu càng đắm chìm trong tửu sắc.
Vì thế, mỹ nhân dâng lên từ các nơi ngày càng nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!