Chương 2: (Vô Đề)

Không lâu sau, một người trông như tú bà bước ra, nhìn mẹ ta cười nói:

"Ồ, vị nương tử này, đây là chuyện nhà của bọn ta, không dám làm phiền phu người."

Rõ ràng là bảo mẹ ta đừng xen vào chuyện của người khác.

Nhưng mẹ ta nói, lúc đó cô nương kia nắm chặt lấy váy nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng thực sự không thể không quan tâm.

Thế là mẹ ta thương lượng với tú bà, muốn mua lại cô nương này. Nhưng tú bà mở miệng đòi một cái giá trên trời.

"Đây là vũ nương mà ta đã bỏ ra số tiền lớn để bồi dưỡng. Hôm nay lần đầu tiếp khách đã đánh khách bị thương, không thể dễ dàng bỏ qua được."

Mẹ ta bán đi tất cả trang sức của hồi môn, cuối cùng mới gom đủ tiền, cũng đưa cô nương về thu xếp tại dược đường nhà ta.

Hỏi tên nàng ta, nàng ta chỉ lắc đầu, im lặng không nói. Mẹ ta bèn đặt cho nàng ta một cái tên dễ nghe Tô Hinh Nhi.

Lúc đó nàng ta bị thương rất nặng, làn da phía sau lưng gần như da tróc thịt bong toàn bộ. Mẹ ta chăm sóc nàng ta ăn ngon mặc đẹp hơn nửa năm. Lại còn dùng bí phương cẩn thận điều chế để da lưng nàng ta không còn một chút sẹo nào.

Chẳng mấy chốc cô nương bộc lộ vẻ đẹp kinh người của mình. Đặc biệt là nốt ruồi son giữa mày nàng ta, càng làm tăng thêm vẻ tuyệt mỹ và quyến rũ.

Nhưng một ngày nọ, cô nương này đột nhiên biến mất. Sau đó bọn ta nghe nói khi Trấn phủ đại nhân xuôi Nam chọn phi tần cho Hoàng đế đã chọn được một mỹ nhân tuyệt diệu. Giữa mày nàng ta có một chấm chu sa, xinh đẹp quyến rũ, giỏi nhảy múa.

Ta từng hỏi mẹ.

"Mẹ, người nói xem đó có phải là Hinh Nhi tỷ tỷ không?"

Mẹ ta chỉ nhẹ nhàng xoa đầu ta.

"Mong là vậy, hài tử này trải qua nhiều đau khổ như vậy, nên cho nó nếm chút ngọt ngào rồi."

Không ngờ sự tốt bụng của mẹ không những không đổi lấy thiện ý, ngược lại còn mang đến tai họa cho cả nhà.

Ngày đó, cấm quân bao vây dược đường nhà ta, nói rằng khi Quý phi còn nhỏ cả nhà ta đã từng âm mưu hãm hại nàng ta.

Rất nhanh, một cuộc tàn sát lớn diễn ra trong sân.

Cha và mẹ ta, kể cả tất cả hỏa kế đều bị loạn đao c.h.é. m ch

-ết.

Mẹ ta liều một hơi cuối cùng đẩy ta vào mật thất.

Trong vòng một đêm, nhà tan cửa nát. Đầu của cha mẹ thậm chí còn bị treo cao trên hành lang. Thi thể bọn họ còn bị c.h.é. m đến m

-áu thịt be bét.

Ta đứng trong sân đầy mùi tanh hôi của m

-áu, trong lòng tràn đầy oán hận.

Ta hận không thể lập tức gi

-ết ch

-ết Tô Hinh Nhi để báo thù cho cha mẹ đã ch

-ết thảm. Nhưng ta không làm được, ta quá nhỏ bé, ta không có chút phần thắng nào. Vì vậy ta nhặt điển tịch y học mà cha mẹ để lại, chăm chỉ khổ học.

Trong mười hai năm, mỗi đêm ta đều trải qua trong ác mộng. Ta chưa từng ngủ một giấc yên ổn, trong mơ toàn là hình ảnh cha mẹ ch

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!