Khán giả trong phòng livestream sững người.
Lục Dạng bước đến chỗ Lục Minh Tự, dừng lại ngay trước mặt anh ta, sắc mặt âm u.
Dạng Dạng… Lục Minh Tự bỗng nhiên căng thẳng, Sao vậy?
Đưa con cua cho em.
Lục Minh Tự ngoan ngoãn làm theo, Lục Dạng cầm lấy con cua bỏ vào nồi, sau đó tiếp tục nói: Đưa tay phải đây.
Lục Minh Tự đưa tay ra, trong khung hình, ngón tay thon dài của anh ta đang chảy máu, từng sợi m.á. u đỏ rỉ ra từ vết thương.
Lúc này Lục Minh Tự mới để ý tay mình bị thương, còn hồn nhiên nói:
"A, thì ra là anh bị càng cua đ.â. m trúng."
Lục Dạng nhìn chằm chằm vào vết thương, mặt đầy giận dữ:
"Đừng nhúc nhích tay."
Anh cô đúng là quá bất cẩn, đến cả càng cua cũng có thể làm hắn bị thương, khiến cô vừa lo vừa giận.
Lục Minh Tự lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn không nói gì.
[Lục Minh Tự mạnh quá rồi đó, bẻ càng cua mà bị rách da đến mức chảy máu, thật sự là...]
[Quả nhiên, người duy nhất có thể khiến Lục Dạng nhíu mày chỉ có thể là Lục Minh Tự.]
[Da dẻ mỏng manh, yếu ớt không tự lo được, chẳng phải đây là cách Lục Minh Tự hay miêu tả Lục Dạng sao?]
Bùi Dĩ Vụ nhìn vết thương trên tay Lục Minh Tự, một lúc sau chủ động nói:
"Để tôi đi tìm ít thảo dược."
Khoan đã.
Lục Dạng gọi cô nàng lại.
Bùi Dĩ Vụ dừng bước.
Lục Dạng lịch sự nói:
"Để tôi đi, phiền cô trông anh tôi giúp, đừng để anh ấy động lung tung."
Lục Minh Tự có chút ấm ức:
"Dạng Dạng, anh đâu có động vào gì đâu mà…"
Lục Dạng lờ đi lời nhắn nói, quay sang cảm ơn Bùi Dĩ Vụ: Cảm ơn cô.
Bùi Dĩ Vụ ngẩn người một chút, rồi gật đầu: Được.
Lục Minh Tự duỗi cổ ra, lải nhải mãi không thôi:
"Dạng Dạng, cẩn thận đó nha, có chuyện thì gọi anh, không có chuyện cũng phải gọi anh đó."
Lục Dạng khoát tay: Biết rồi.
Bùi Dĩ Vụ vốn rất thích sinh tồn nơi hoang dã, nên cô nàng có kiến thức khá tốt về các loại thảo dược. Nhưng dù vậy, Lục Dạng vẫn không yên tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!