Không chỉ Lục Minh Tự bùng nổ, Trần Tố ở đầu mạng bên kia cũng bùng nổ.
Hai mắt anh ta trợn lên, toàn thân như hóa đá.
Trần Tố vừa rồi còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi Lục Dạng cứu vớt lấy hình tượng của Lục Minh Tự. Kết quả là, vừa xử lý xong công việc, mở phát sóng trực tiếp ra đã thấy một màn này.
Hình như…… Hơi kích thích quá rồi!
[ Nghe nói có người tìm ra Lục Dạng là fan của Giang Nghiễn Chu, thần tượng trao giải cho fan, đây là việc tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ ra! ]
[ Chị Dạng của chúng ta dữ vậy à?
Người khác là trong lòng có mãnh hổ, nhưng vẫn ngửi mùi tường vi, chị Dạng là trong lòng có tường vi, nhưng vẫn ngửi mùi mãnh hổ! ]
[ Lục Dạng vẫn bình tĩnh lắm, nếu là tôi thì trực tiếp nhào lên rồi! ]
Lục Minh Tự mơ hồ, vội vàng gọi Lục Dạng.
Dạng Dạng!
Hắn nhìn về phía cô vừa kinh ngạc vừa quái dị:
"Sao em chỉ sờ tay cậu ta mà không sờ tay anh!!"
Rõ ràng hắn cũng là anh cô, sao lại có khác biệt to lớn như thế?
Hơn nữa, hắn mới là anh trai ruột của Dạng Dạng! Nếu như muốn phân biệt đối xử, thì phải là hắn trên cơ chứ!
Ánh mắt Lục Dạng chuyển từ tay Giang Nghiễn Chu về tay Lục Minh Tự, thản nhiên đáp: Không giống nhau.
[ Lục Dạng cuồng tay à? ]
[ Tay Giang Nghiễn Chu đẹp mà! Không phải người cuồng tay cũng sẽ thích thôi! Bé Dạng, thay chị sờ nhiều vào, dùng sức mà sờ, sờ tay Giang Nghiễn Chu tróc da luôn cho chị!! ]
[ Muốn xuyên vào người chị Dạng, tôi cũng muốn sờ tay Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự!!! ]
Da tay Giang Nghiễn Chu vốn trắng lạnh, hơn nữa mu bàn tay khá ít mỡ thừa, khớp xương dưới ánh nắng lộ rõ từng vết gân xanh.
Mà da Lục Minh Tự mặc dù cũng trắng, nhưng so với Giang Nghiễn Chu thì không bằng được.
Vừa rồi khi bắt tay, lòng bàn tay Lục Dạng hơi xẹt qua gân xanh trên mu bàn tay của Giang Nghiễn Chu.
Trong đầu cô lập tức hiện ra bốn chữ lớn:
Mạch m.á. u cực phẩm!
Lục Minh Tự giơ tay mình lên, ngó trái ngó phải, nhìn thế nào vẫn thấy mấy ngón tay thon dài đến gần như hoàn mỹ.
Rốt cuộc là chỗ nào không giống nhau?
Nghĩ đến cái gì, hắn quét mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Giang Nghiễn Chu, sau đó đột nhiên hiểu ra.
Dạng Dạng từ nhỏ đã tiếp xúc với trung y, nhất định là vừa rồi đã tìm thấy mạch đập suy yếu của Giang Nghiễn Chu, cảm thấy anh sống không còn bao lâu!
Giang Nghiễn Chu đáng thương, rất muốn mượn cơ hội này mà nhắc nhở anh:
Có bệnh, phải trị!
Lục Minh Tự cứ như mây tan sương tạnh nhìn thấy cầu vồng, biểu cảm âu sầu trên mặt nhanh chóng biến thành nụ cười hiền từ, sau đó gật đầu tán thành với quan điểm của Lục Dạng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!