Chương 48: Thà gọi sói độc thân, chớ chọc lửng độc ác

[ Nhất bái thiên địa! Nhị bái cao đường! ]

[ Nhiệt liệt chúc mừng, lửng hoang ghép được một đôi nam nữ! ]

[ Bây giờ tôi đã tin chương trình không có kịch bản! Dù sao thì mấy trường hợp như này, ai mà nghĩ ra được chứ! ]

Tần Diệc Đàm và Lâm Tân Mông đều lực bất tòng tâm mà dập đầu, không nghĩ ra được cách nào khác.

Lửng hoang dùng ánh mắt sắc bén, chậm rì rì vây bọn họ lại.

[ Một thằng đàn ông như Tần Diệc Đàm sao lại tay trói gà không chặt thế? Không phải cậu ta thường đăng Weibo ảnh tập thể hình ở phòng gym sao? ]

[ Tôi nhớ một ngày trước khi chương trình phát sóng, cậu ta còn khoe cơ bụng 8 múi của mình mà, không phải đều là ghép vào đấy chứ? Trời ơi, nam minh tinh hóa ra cũng photoshop ảnh! ]

[ Lửng hoang:

Hai cái đứa ngốc manh này, trông cũng không ngon lắm, ghét bỏ. jpg]

Lâm Tân Mông như bị trói lại đợi làm thịt sơn dương, hốc mắt đỏ bừng, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Khi hai người bọn họ đang chuẩn bị tinh thần lập di chúc, chấp nhận hiện thực mình sắp bị lửng hoang ăn thịt, đột nhiên một âm thanh từ phía sau truyền đến:

"Tần Diệc Đàm, Lâm Tân Mông, hai người đêm hôm khuya khoắt quỳ ở đây làm gì?"

Là tiếng của Lục Minh Tự.

Tần Diệc Đàm và Lâm Tân Mông như bắt được một cọng rơm cứu mạng, cùng lúc quay người ra nhìn, ngoại trừ Lục Minh Tự, những người khác cũng tới.

Thấy Chu Mạt Lê, Lâm Tân Mông mừng như điên, cô ta run rẩy nói: Chu Mạt Lê, cứu em!

Tần Diệc Đàm cũng như thấy ánh mặt trời, nhìn bốn người một vòng, không biết kêu ai, lại sợ kích thích lửng hoang, cậu ta chỉ có thể đè giọng xuống, nói:

"Cứu mạng! Ở đây có mãnh thú!"

Lời vừa nói ra, mọi người mới chú ý tới con lửng hoang bị Tần Diệc Đàm và Lâm Tân Mông che khuất.

Con lửng hoang này cao gần 1 mét, hàm răng trông khá hung dữ.

Lục Minh Tự vội vàng đứng lên trước người Lục Dạng, bảo vệ cô ở sau lưng:

"Dạng ơi, em đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để nó làm hại em đâu."

Lục Dạng:

"Anh ơi, anh đừng hành động thiếu suy nghĩ."

Lửng hoang hành động nhanh nhẹn, không chỉ hay ghi thù, còn có năng lực công kích mạnh mẽ.

Tần Diệc Đàm muốn đứng dậy, nhưng đầu gối trái cậu ta vừa nhích một chút, lửng hoang đã bực tức lẩm bẩm kêu vài tiếng xì xì, miệng không ngừng phun nước bọt, cậu ta sợ tới mức hoàn toàn không dám động đậy.

Mà Lâm Tân Mông chân đã mềm nhũn, căn bản không đứng lên nổi.

Lửng hoang đi quanh hai người bọn họ, nhưng lại không thèm để ý bốn người Lục Dạng vừa mới tới.

Chu Mạt Lê thuận tay cầm một cây gỗ, cẩn thận đi về phía trước.

Lục Dạng vừa nhìn thấy động tác của anh ta đã lên tiếng nhắc nhở:

"Lửng hoang là loài động vật vô cùng hung dữ, có gai nhiều hơn cả xương rồng, rất khó đối phó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!