Đêm hè mát mẻ, trăng sáng sao thưa.
Bầu trời tối đen như bị đổ vào một nghiên mực, chỉ còn lại ngọn lửa đỏ hồng rực cháy để soi sáng màn đêm.
Sáu người quyết định chia buổi tối thành ba phần theo thứ tự bốc thăm và thay phiên nhau canh gác.
Thời gian canh gác còn chưa tới.
Lục Dạng, Lục Minh Tự và Ôn Tiên quây quần bên đống lửa, nói chuyện phiếm.
Lâm Tân Mông đi theo Chu Mạt Lê quanh khu cắm trại, hai người cầm đuốc tìm kiếm thông tin của nhiệm vụ 3.
Còn Tần Diệc Đàm vẫn ôm chặt lấy ba lô, cuộn tròn ở trong lều.
Ôn Tiên chống cằm lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào khoảng không tối đen như mực, run rẩy nói:
"Ban đêm ở đây im ắng quá, tự nhiên thấy hơi rùng rợn."
Ở bờ biển tốt xấu gì cũng còn có tiếng sóng biển xen kẽ, nơi này ngoại trừ sự tĩnh lặng cũng chỉ có tiếng kẽo kẹt và âm thanh nức nở.
Nghe vậy, Lục Dạng đề nghị:
"Anh ơi, anh hát một bài khuấy động không khí đi?"
Muốn nghe bài nào, Lục Minh Tự hất cằm nói,
"Anh trai chính là kho nhạc Trung Hoa, cái gì cũng biết."
Lục Dạng:
"Bài 《 Bụi cây 》mà hôm nay Ôn Tiên nói có được không?"
Ôn Tiên như được tiêm m.á. u gà, ngồi thẳng dậy, xung phong nhận việc:
"Tôi cũng hát! Bài này là song ca nam nữ mà, nào nào!"
Được thôi.
Lục Minh Tự gật đầu.
[ Lục Minh Tự không phải từng nói, để cậu ta hát khuấy động bầu không khí chính là vũ nhục cậu ta sao? Không phải cậu ta tự nhận mình thanh cao à? ]
Lục Dạng nâng tay lên, bấm mấy cái trên đồng hồ.
[ Cô ấy phát hiện ra cái gì hả? Hay lại mua đồ gì? ]
Sự nghi ngờ của cư dân mạng rất nhanh đã được giải đáp.
# Khách mời Lục Dạng dùng 3 điểm đổi lấy nhạc đệm của bài 《 Bụi cây 》#
Mắt chó hợp kim Titan của dân mạng đồng loạt ngây người.
Đống tích điểm này mấy người khác đều xem như cục cưng mà không dám dùng, cô lại mua bừa bãi một bài nhạc đệm!
Nhạc đệm thì có ích gì?!
Không thể ăn cũng không thể sử dụng!
Mua xong, Lục Dạng nói với bọn họ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!