Dưới sự chỉ đạo của Lục Dạng, Lục Minh Tự dùng cây diêm mạch ruột đen đào một cái hố trên mặt đất.
Ôn Tiên tìm ít nhánh cây và lá cây lót vào đáy hố, sau đó Lục Minh Tự cho con gà bọc bùn vào bên trong, Ôn Tiên lại đặt ít cỏ khô lên trên bề mặt.
Chờ bọn họ làm xong cũng là lúc Lục Dạng nhóm xong lửa.
"Đánh lửa vậy là được rồi à? Nhanh thế sao?" Ôn Tiên kinh ngạc nhìn chằm chằm ngọn lửa.
"Có kinh nghiệm thì sẽ nhanh."
Lửa bên này càng lúc càng lớn, còn bên phía Lâm Tân Mông dùng kính viễn thị mãi vẫn không sinh được một tàn lửa.
Khi nhìn thấy đống lửa của Lục Dạng, cô ta kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Không có kính viễn thị thì rốt cuộc nhóm lửa kiểu gì?
Dùng gỗ đánh lửa thật à?
Khi cô ta trở về nơi cắm trại thì thấy trước mặt Chu Mạt Lê cũng có lửa.
"Chu Mạt Lê, anh là thiên tài đánh lửa phải không!" Lâm Tân Mông dùng ánh mắt đầy kính nể nhìn anh ta.
Không phải, Chu Mạt Lê liếc cô ta một cái,
"Mượn từ chỗ Lục Dạng và Lục Minh Tự."
Lâm Tân Mông: ???
Chẳng lẽ Lục Dạng tham gia chương trình này là vì muốn báo thù rửa hận?
Sao lại dễ dàng cho Chu Mạt Lê mượn lửa thế?
"Hiện tại chúng ta là đồng đội," Chu Mạt Lê dường như nhìn thấu sự nghi ngờ của cô ta, nhắc nhở một câu,
"Hỗ trợ lẫn nhau là điều cần thiết, nên tôi cũng cho bọn họ mượn nồi của chúng ta."
Lâm Tân Mông không ngờ Chu Mạt Lê còn có thể cho mượn nồi!
Ai chẳng biết nồi là nguồn tài nguyên khan hiếm khi những người khác đều không có.
"Sao lại cho bọn họ mượn nồi? Nồi là chúng ta vất vả ném phi tiêu mới lấy được mà!"
Hốc mắt Lâm Tân Mông phiếm hồng, nhìn như phải chịu rất nhiều tủi thân.
Chu Mạt Lê không ngờ cô ta lại có phản ứng lớn như vậy, đành thành khẩn xin lỗi.
Lâm Tân Mông không cam lòng nên mụ mị hết đầu óc, nghe Chu Mạt Lê nói mới nhớ ra mình đã làm điều ngu xuẩn thế nào.
Cô ta cười trừ:
"Không có gì, ý em không phải là trách anh đâu, em chỉ là…… chỉ là sợ bọn họ dùng rồi không trả lại nữa."
Chu Mạt Lê không nói gì, suy tư nhìn cô ta.
Anh ta cho rằng Lâm Tân Mông là người bên phía Lục Minh Tự, nhưng trải qua quá trình quan sát, hình như mọi chuyện không phải như thế.
Nhưng hành vi của cô ta rất quái dị, nếu không phải là đội của Lục Minh Tự, vậy chỉ có thể là……
Chu Mạt Lê nhìn về phía Tần Diệc Đàm đang ôm túi gặm lương khô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!