"Lục Dạng, cô có nhìn ra cái gì không?" Nửa người trên của Lâm Tân Mông nghiêng về phía Lục Dạng, kề sát đầu vào nói.
Lục Dạng híp mắt, nhìn Lâm Tân Mông hai giây, rồi lại nhìn về phía Lục Minh Tự.
Lục Minh Tự ngầm hiểu, nhếch mày tự tin nói, Cái này tôi biết.
Lâm Tân Mông hoang mang: Cậu biết?
"Bức tranh nấm và cam," Lục Minh Tự chậm rãi nói,
"Hình 1 là, nấm đi trên đường bị cam đụng ngã, sau đó nấm phẫn nộ nói:"Đồ cam sành không có mắt, mày đi tìm c.h.ế. t đi!
"Thế nên ở hình 2, cam liền về với cát bụi, c.h.ế. t thẳng cẳng. Bởi vậy, hình 2 không có bóng dáng của cam, mà chỉ còn lại nấm."
[ Này, lời phân tích của cậu ta phù hợp với bức tranh thật đó! ]
Nghe vậy, mọi người yên lặng một lúc lâu.
Ôn Tiên như rơi vào làn sương dày đặc, chất vấn:
"Vì sao nấm lại muốn cam đi tìm đường chết?"
Lục Minh Tự phân tích có lý đến nỗi Chu Mạt Lê cũng không kìm được mà hỏi một câu:
"Vì sao nấm kêu cam đi chết, cam liền chết?"
Lục Minh Tự toe toét cười, nói:
"Bởi vì khuẩn muốn cam chết, cam không thể không chết."
Quan khách đang chờ mong đáp án: ……
[ Nấm là vi khuẩn (jun) phát âm giống quân (jun, có nghĩa là vua), còn cam (chéngzi) phát âm giống thần (chén), thằng nhóc con này…… Lại một trò đùa hạt nhài nữa! ]
[ Ha ha ha ha ha thần kỳ đến vậy, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. ]
[ Người qua đường dư thừa tinh lực vừa đi ngang đã cười hôn mê bất tỉnh. ]
[ Cái quỷ gì vậy, còn tưởng Lục Minh Tự thật sự biết đáp án, hóa ra là đang nói hươu nói vượn! ]
Lục Dạng nhếch môi, tiếp lời,
"Bọc cho cam một tầng tương, cam sẽ không c.h.ế. t nữa."
Đúng vậy! Lục Minh Tự búng tay một cái, tự tin vô cùng,
"Bởi vì tương ở bên ngoài, vi khuẩn không sống nổi."
Ôn Tiên bắt được trọng điểm liền ôm bụng cười.
[ Mấy trò của Lục Minh Tự cuối cùng cũng chỉ có Lục Dạng tiếp được, không hổ là anh em báu vật! ]
[ Cười c.h.ế. t mất, nhưng tôi thấy Lục Minh Tự nói vậy cũng không sai, không những miêu tả ý nghĩ của bức tranh trên tấm thẻ vô cùng sống động, mà còn lĩnh ngộ được chủ đề quân thần này. ]
[ Nói thật nhé, cái trò vừa nãy đánh trúng… trúng tim tôi rồi. ]
[ Gặp quỷ à, sao mấy người bọn họ có thể ở cái nơi khỉ ho cò gáy này kể chuyện cười thế. ]
[ Có Lục Dạng ở đây, Lục Minh Tự không bao giờ phải lo lắng kể chuyện cười sẽ chán ngắt. ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!