Lục Dạng gật đầu:
"Vâng, nấu nước, chưng nước biển để lấy muối."
Nước mà tổ đạo diễn cung cấp còn có thể dùng thêm mấy ngày nên hiện tại không cần lo lắng vấn đề nguồn nước.
Nhưng bọn họ không cung cấp mấy loại gia vị như dầu và muối ăn. Trong chợ mua sắm cũng không mua được nên chỉ có thể tự làm.
[ Ông nội từng nói với tôi, nấu nước biển là một loại phương pháp cổ xưa, họ dùng nước biển để tinh luyện ra muối. ]
[ Thế hả?
Tôi còn tưởng rằng mang hải vương đi nấu cơ, hehehehe. jpg]
Lục Minh Tự chưa nghe qua cách này nhưng cũng không quá thắc mắc.
"Dạng Dạng, chuẩn bị nhóm lửa thế nào em?"
Kính viễn thị đã đổi cho người khác nên không thể dùng thấu kính để nhóm lửa, trong khi đó ngọn lửa ngày hôm qua đã bị dập tắt.
Lục Dạng chỉ vào miếng gỗ nằm trên mặt đất,
"Tạo ma sát để ra lửa."
"Không phải em nói cách đấy khó lắm à?"
Mặc dù Chu Mạt Lê có cọ ra được chút khói nhưng lại không thành lửa, mà Tần Diệc Đàm hì hục mấy canh giờ, đến chút tàn hơi cũng không thấy đâu.
Bởi vậy mới thấy độ khó của việc này cao như nào.
Lục Dạng cười nói:
"Nhiệt động lực học cơ bản thôi, chỉ cần tay chân không vụng về và dụng cụ đầy đủ thì muốn tạo ra lửa cũng không khó."
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lục Dạng, trong lòng Lục Minh Tự tràn ngập cảm xúc.
Em mình trưởng thành, biết tự đảm đương công việc rồi, không còn là nhóc con lúc nào cũng trốn sau lưng anh trai nữa.
"Anh, nhớ g.i.ế. c cá xong thì phải xử lý sạch sẽ nội tạng nhé, nếu không sẽ bị tanh đó."
Lục Dạng nhìn Lục Minh Tự mười phần tin tưởng, dặn dò hắn.
Lục Minh Tự xua tay,
"Đừng lo, cứ giao cho anh!"
Lục Dạng có kinh nghiệm phong phú trong việc tạo lửa.
Cô dành chút thời gian để tước đầu cành gỗ thành hình nón.
Đầu gỗ hình nón có thể giúp không khí lưu động, hỗ trợ cung cấp oxi cho quá trình đốt cháy.
[ Hai người đàn ông như Chu Mạt Lê và Tần Diệc Đàm đều không tạo được lửa, cô ta có chắc là làm được không? ]
[ Đột nhiên tôi phát hiện, tay của em ấy vô cùng đẹp, có phải em ấy hay đàn dương cầm không? Nghe nói ai đàn dương cầm cũng có bàn tay đẹp. ]
Đôi tay trắng như ngọc của Lục Dạng nắm lấy cây gỗ, lúc đầu, cô chậm rãi ray đầu gỗ, sau đó quen dần thì tăng tốc độ tay.
Không lâu sau, một làn khói nhàn nhạt bay ra từ cái hố gỗ trên mặt đất, nhưng động tác trên tay Lục Dạng không hề dừng lại, những vụn gỗ do ma sát tạo ra dần dần chuyển sang màu đen, khói càng ngày càng dày đặc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!