"Anh biết đây là đường gì đó."
Đường gì?
"Trời không tuyệt đường người."
Đuôi mắt Lục Dạng cong lên, con ngươi đen như thạch tràn đầy ý cười.
[ Lại một câu chuyện cảm lạnh……]
[ Tuy là trò đùa ông chú, nhưng mọi người có thấy lần nào Lục Dạng cũng có thể get được không? Mỗi lần như vậy cô ấy đều sẽ cười! ]
[ Tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ nói đường vào tim anh chứ, emoji đầu chó thủ công. ]
[ Cũng may là ở trước mặt em gái, chứ nếu là với người khác thì Lục Minh Tự có khi đã bị đánh từ lâu rồi…… Ồ, hình như đều là Lục Minh Tự đánh người ta, quấy rầy rồi. ]
"Ấy? Sao ở kia lại có nhà gỗ?" Lục Minh Tự đột nhiên thốt lên.
Lục Dạng quay đầu, chăm chú nhìn căn nhà.
Trên tấm bảng gỗ viết 7330.
Lục Minh Tự chê bai:
"Căn nhà này tồi tàn quá nhỉ."
Lục Dạng gật đầu: Đúng thế.
Lục Minh Tự đi phía trước, hắn mở rộng đường giúp Lục Dạng ở phía sau không đụng tới một cành cây ngọn cỏ nào.
Buổi sáng lúc cô đi không tạo một đường mới, may mà còn mặc thêm cái áo khoác mỏng, nên không bị thương tích gì.
Có kinh nghiệm từ buổi sáng, Lục Dạng không cần lòng vòng dò đường mà trực tiếp đi thẳng tới rừng tre.
Lộ trình giảm bớt nên thời gian tiêu hao trên đường cũng ít đi.
Cánh rừng rậm rạp trong vùng núi sâu thẳm, không khí tràn ngập mùi lá xanh trong lành, từng gốc tre cao vút yêu kiều, duyên dáng che đi cái nắng như thiêu đốt ở bên ngoài, khiến nhiệt độ trong đây mát mẻ lạ thường.
Gió thổi qua khiến rừng tre lay động, làm đất trời phát ra một âm thanh nhịp nhàng như tiếng nhạc lướt qua bên tai, không khỏi khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Lục Minh Tự nhắm mắt lại rồi ngửa cổ lên, tự mình đắm chìm vào thứ âm nhạc của tạo hóa.
Hắn là ca sĩ chính gốc, gần đây gặp phải trở ngại trong quá trình sáng tác, đây cũng là một trong những nguyên nhân của việc tham gia chương trình này, Trần Tố muốn cho hắn trải nghiệm những mặt khác của cuộc sống, xem có thể từ đó tìm ra linh cảm, dẫn dắt con đường sáng tác không.
Mọi suy nghĩ của Lục Dạng đều đang đặt trên mấy cây tre, không chú ý đến tâm tình của Lục Minh Tự.
Cô đi đến thân cây tre to lớn, lấy con d.a. o tổ tiết mục cho ra.
[ Cây tre thì lớn mà con d.a. o lại nhỏ, chặt làm sao được nhỉ? ]
[ Mang d.a. o Thụy Sĩ đi chặt tre có khác gì lấy tăm xỉa răng cạy cửa sắt đâu, đúng là ảo tưởng. ]
[ Chỗ này trông tăm tối quá, cảm giác lúc nào cũng có thể có thú dữ nhảy ra. ]
[ Con d.a. o ngắn như vậy, buổi sáng Lục Dạng chặt cây tre kia xuống như nào nhỉ? Tuy là cây đó không to, nhưng đâu có nhỏ! ]
Đây cũng là lần đầu tiên tổ đạo diễn nhìn thấy rừng tre này.
Trước đây bọn họ chưa từng bước vào đây, bởi vì ai cũng biết thật sự sẽ có thú hoang lui tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!