Chương 27: Tay không bắt rắn

Đạo diễn lúc trước còn kích động vì Lục Dạng rốt cuộc cũng nhớ phải đi tìm nhiệm vụ lúc này đã héo úa.

"Vì sao…… trông cô ta cứ như đến Nông trại vui vẻ thế?"

Đạo diễn nhìn ánh mắt trong suốt trong màn hình của Lục Dạng, lông mày nhăn lại.

Hoàn cảnh này tuy không có ác liệt như chương trình kỳ trước, nhưng cũng không đến mức làm người ta vui vẻ như vậy chứ?

Hơn nữa, khách mời kỳ này của bọn họ ngày thường đều mang theo bên người hai ba vị trợ lý, được chăm đến mức mười ngón không đụng nước. 

Bọn họ làm sao có thể biết lợi dụng tài nguyên thiên nhiên.

"Đạo diễn, không ổn rồi!"

Đột nhiên, một người kinh hoàng hét lên.

Đạo diễn một lần nữa nhìn về phía màn hình.

Trong màn hình phát sóng, Lục Dạng duỗi tay ra ngắt quả oliu, hồn nhiên không phát hiện nguy hiểm đang tới gần.

Khuôn mặt tinh xảo vẫn treo nụ cười ấm áp.

Mà cành cây phía trên đỉnh đầu Lục Dạng, một con rắn nhỏ màu xanh lục, to bằng hai ngón tay, đang từ từ tiến đến sau gáy cô.

Nó lặng lẽ thè lưỡi ra, sẵn sàng giáng một đòn trí mạng bất cứ lúc nào.

Người xem trước màn hình hay Tần Diệc Đàm tại hiện trường nhìn thấy cảnh này đều phải nín thở.

Nhân viên công tác hoảng hốt nói:

"Đạo diễn, đây là rắn độc!"

Cứ xem sao đã.

Tim của đạo diễn cũng sắp nhảy lên tận cổ họng.

Tuy là bọn họ đã ký Hợp đồng sinh tử để lúc phát sinh chuyện ngoài ý muốn có thể phủi bỏ trách nhiệm.

Nhưng nếu Lục Dạng thật sự xảy ra chuyện, nhất định sẽ có ảnh hưởng xấu.

Biểu cảm Tần Diệc Đàm trở nên cứng đờ, duy trì tư thế bất động, chỉ có đôi mắt là hơi rung rung.

Nên nhắc Lục Dạng như nào đây?

Nếu bây giờ phát ra tiếng, con rắn trực tiếp quay đầu bay tới chỗ cậu ta thì làm sao?

Nhưng nếu không kêu lên, có khi nào cư dân mạng sẽ chỉ trích cậu ta thấy c.h.ế. t mà không cứu không?

Giãy giụa vài lần vẫn không có kết quả.

Đột nhiên, Tần Diệc Đàm trừng lớn mắt.

Chỉ thấy, một Lục Dạng vốn dĩ còn đang hái cây quả lại nhanh như chớp ra tay, tay trái bắt lấy cái đầu, tay phải bắt lấy cái đuôi của con rắn nhỏ.

Trọn bộ động tác nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, đến cả mắt cũng không chớp một cái.

Cho đến khi Lục Dạng nhét con rắn vào giỏ tre, Tần Diệc Đàm mới phản ứng lại.

Cậu ta kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!