Chương 2: Cùng tham gia chương trình tạp kỹ

Sân bay quốc tế Hoài Thành.

Lục Minh Tự vừa tham gia buổi lễ âm nhạc Phong Vân TMEA mỗi năm một lần về, hắn rũ mắt, xem hướng gió mới nhất của giới giải trí.

Khoé môi căng chặt, rõ ràng tâm tình không vui.

Người đại diện Trần Tố mặt mày ủ dột, nổi giận quát:

"Cậu quá nông nổi! Tần Diệc Đàm tốt xấu gì cũng là tiền bối, cho dù có bất mãn cũng không thể không màng hình tượng, đứng trên sân khấu trực tiếp mắng người như thế! Hiện tại account marketing đều đang nói cậu bại bởi Tần Diệc Đàm, không cam lòng, lấy việc công trả thù riêng kìa!"

Trần Tố lặp đi lặp lại nói không ngừng, Lục Minh Tự nghe câu được câu không.

Nhìn dáng vẻ ngoảnh mặt làm ngơ của Lục Minh Tự, Trần Tố tức như chó.

Lục Minh Tự ở trong giới giải trí được gọi là bình hoa di động, diện mạo tuấn mỹ, làn da trắng sứ, đẹp đến rực rỡ lấp lánh lại không hề mềm mại, gương mặt trắng trẻo đứng trong giới giải trí tràn ngập tuấn nam mỹ nữ vẫn được cho là đỉnh nóc kịch trần.

Dựa theo giá trị nhan sắc này, hắn ở giới giải trí nhất định có thể hô mưa gọi gió.

Chỉ tiếc là, Lục Minh Tự thích làm bậy.

Lết được đến vị trí đỉnh lưu, một nửa là anti

-fan một nửa là fan thật.

Chỉ cần Lục Minh Tự có chút gió thổi cỏ lay, anti

-fan liền kéo nhau đến xem náo nhiệt.

Nếu không phải Trần Tố cùng nhân viên công tác kịp thời ngăn cản, hiện tại trên hotsearch sẽ không phải chỉ là #Lục Minh Tự âm dương quái khí#, #Lục Minh Tự đố kỵ nhục mạ Tần Diệc Đàm#, mà là #Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm đánh nhau trên thảm đỏ#.

Trải qua một đêm, sự tức giận của Trần Tố cuối cũng cũng nguôi ngoai.

Vị tổ tông này lúc nào cũng gây chuyện sinh sự, mắt điếc tai ngơ trước lời răn dạy, khiến  anh ta tập mãi cũng thành quen.

Trần Tố sắc mặt đồi bại, nhìn màn hình di động của Lục Minh Tự, mở miệng nói:

"Cậu đâu cần về sớm như vậy, tuy rằng buổi lễ không có gì vui vẻ, nhưng đơn vị tổ chức cũng cung cấp khách sạn 5 sao mà. Chúng ta có thể ở một đêm rồi mới về."

"Hay là, trong nhà xảy ra chuyện?"

Lúc này Lục Minh Tự mới lười biếng trả lời: Em gái tôi về nhà.

Trần Tố sửng sốt,

"Cô em gái bỏ nhà ra đi, muốn cùng nhà họ Lục cắt đứt quan hệ của cậu ấy hả?"

Lục Minh Tự gật đầu: Ừ.

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Lục Minh Tự lại nói:

"Em gái tôi vừa về nhà đã nói muốn gặp tôi, em ấy thích tôi nhất phải không?"

Nhìn Lục Minh Tự đắc ý dạt dào tươi cười, Trần Tố: ……

Trong khi anh ta bận không dứt chào hỏi với bên truyền thông, chính chủ lại vẫn giữ cái dáng vẻ cao quý lạnh lùng, không thèm để bụng.Lục Dạng từ nhỏ thân thể yếu ớt, nghe theo ý kiến của ông bà ngoại, ở nông thôn tĩnh dưỡng, 16 tuổi mới về nhà họ Lục.

Mặc dù cha Lục Sâm và mẹ Ninh Thanh Vân đối xử với cô rất tốt, nhưng giữa bọn họ từ trước đến giờ đều có khoảng cách không thể nói rõ, ở nhà họ Lục, Lục Dạng thân với Lục Minh Tự nhất.

Khi còn nhỏ, Lục Minh Tự thường xuyên về nông thôn thăm cô, chơi cùng cô, nói cho cô những việc mới mẻ trong thành phố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!