"Lục Dạng, tôi và cô quen nhau nhiều năm như vậy, cô biết ý tôi không phải như này mà phải không?"
Lâm Tân Mông nhìn về phía Lục Dạng, ánh mắt cầu xin.
Lục Dạng:
"Ừ ừ ừ, ý cô không phải như vậy."
Nghe được câu trả lời, Lâm Tân Mông mừng như điên,
"Tôi đưa quả dừa của tôi cho cô nhé!"
Đưa cho Lục Dạng cũng như đưa cho Lục Minh Tự, như vậy vẫn có thể tăng độ yêu thích của Lục Minh Tự.
Không hổ là cô ta, đến đường vòng cứu nước cũng có thể nghĩ ra!
[ Dáng vẻ nhu nhược đáng thương này của Lâm Tân Mông, tôi nhìn mà cũng mềm lòng. Nếu là ở thời cổ đại, giá trị nhan sắc của Lâm Tân Mông nhất định có thể chấn được cả cái thanh lâu! ]
[ Ý lầu trên nói là Lâm Tân Mông nhìn giống cây cột hả? ]
[ Lục Dạng nói cho có lệ, người mù cũng nhìn ra, Lâm Tân Mông chẳng lẽ không thấy sao? ]
Lâm Tân Mông đắm chìm trong vở kịch một người, không thể tự kiềm chế.
Ai ngờ, Lục Dạng trực tiếp từ chối: Không cần.
Lâm Tân Mông: ?
Sao người nào người nấy đều không phối hợp với tôi?
Không phải đây là kịch bản vạn người mê sao?
Chu Mạt Lê đánh lửa xong, quay đầu lại phát hiện mọi người đều không thấy đâu.
Anh ta lượn một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy năm người đứng dưới gốc cây dừa.
"Lâm Tân Mông, mấy người ở đây làm gì?" Chu Mạt Lê nhìn về phía đồng đội hỏi.
Tham gia chương trình tạp kỹ không phải là ý của Chu Mạt Lê, dù sao tháng sáu anh ta mới chiếu một bộ phim truyền hình vô cùng nổi tiếng, được gọi là ông xã tháng sáu, không cần dựa vào chương trình như này để tăng nhiệt độ.
Nhưng dù sao đạo diễn chương trình cũng là bạn cũ của bố anh ta, hơn nữa anh ta có nghe được một ít tin tức bí mật.
Những người khác không biết gia thế của Chu Mạt Lê, nhưng Lâm Tân Mông biết.
Chu Mạt Lê ngoài mặt tuy là nam thần tự lực tự cường tiến vào giới giải trí, nhưng thật ra là con của người nổi tiếng.
Đường lui của đạo diễn chính là cái bí mật này.
Chỉ cần bí mật được công bố, lập tức trăm triệu người muốn xông vào.
Đạo diễn tính toán trước sau, cho dù Tần Diệc Đàm và Lục Minh Tự không tham gia chương trình, bọn họ cũng có thể mời Tần Diệc A, Lục Minh B.
Hoàn toàn không lo lắng tiết mục bị ném đá xuống giếng, càng không cần lo lắng chương trình thất bại.
Đầu óc Tần Diệc Đàm chợt lóe, cảm thấy có cơ hội trở mình, lớn tiếng nói:
"Lục Minh Tự muốn hái dừa, chúng tôi đến xem."
Lâm Tân Mông còn chưa kịp nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!