Đám dân mạng vừa định rời khỏi phòng phát sóng liền nghe thấy chuyện này, lập tức quay lại hóng hớt.
[ Mẹ nó! Sao tôi nhớ một phút trước, lều trại trong tay Lục Minh Tự còn khủng khiếp hơn
"cắt không đứt, gỡ càng rối hơn" mà? ]
[ Đây là tình huống gì thế?
Cứ vậy mà chống lên, rồi ghép bốn cái góc là được. Vãi, có mấy bước vậy mà đã làm xong rồi! ]
[Một người bạn cắm trại chuyên nghiệp nói với tôi, lúc bọn họ tổ chức thi dựng lều, top 1 phải mất 2 phút 26 giây mới dựng xong, tốc độ này có thể đem đi phá vỡ kỷ lục thế giới Guinness luôn được đó! ]
[Đây là chương trình phát sóng trực tiếp thật à?
Có phải là quay trước, xong biên tập rồi mới phát không? Nếu là phát sóng trực tiếp thì không thể nào có tốc độ này được! ]
[ Vãi vãi vãi!!
Vừa mới vào phòng phát sóng đã được chứng kiến kỷ lục thế giới Guinness của chuyên gia à?!!! Sẽ không bị trộm tài khoản đó chứ!! ]
[ Độc thân lâu rồi, xem lều trại cũng thấy xinh đẹp vô cùng. ]
[Trong lòng tôi bây giờ ngũ vị tạp trần.]
Trên màn hình, mái tóc đen mềm mại của Lục Dạng bay theo gió, làn da trắng nõn, ánh nhìn mơ hồ, cả người yếu ớt, mảnh khảnh như búp bê sứ.
Cô đứng trước cái lều đã dựng, mồ hôi mỏng giữa trán càng làm cô trông có vẻ xinh đẹp dễ vỡ hơn.
Mọi người trừng mắt không biết nói gì, cả tổ tiết mục cũng hoàn toàn không dự đoán được sẽ xuất hiện tình huống như này.
Lục Minh Tự trố mắt, chớp chớp mắt:
"Dạng Dạng, trước đây em học cách lắp lều trại rồi à?"
Lục Dạng: Xem trên phim thôi.
Vốn dĩ cô cũng đâu biết, chẳng qua tình hình ở mạt thế hay thay đổi, cô phải học cách lắp lều trại, chống đỡ với các loại thời tiết bất thường.
Tốc độ này cũng là ở mạt thế học được.
[ Phim gì chứ? Còn có kiểu này nữa à?! ]
[ Tôi sẽ chuyển tiếp đoạn video này cho mẹ tôi xem, để bà ấy về sau đừng nói tôi xem phim nhiều sẽ bị ngố nữa! Rõ ràng là hữu dụng thế này cơ mà! ]
Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên vẫn còn đang loay hoay lắp lều, vừa mới trào phúng Lục Minh Tự, nên bây giờ Tần Diệc Đàm bắt đầu cáu kỉnh,
"Chúng ta nhanh chút! Bọn họ đều làm xong rồi!"
Thấy Lục Dạng dựng lều trại vô cùng hoàn hảo, Lâm Tân Mông như một giọt nước cố chấp bám chặt trên lá cây, rồi bị trọng lực túm xuống, không cam lòng.
Chẳng lẽ Lục Dạng biết mọi nhiệm vụ của chương trình?
Nếu không, sao cô lại biết rõ như thế?
Lâm Tân Mông.
Giọng nói của Chu Mạt Lê truyền đến, Lâm Tân Mông vội vàng chạy về.
Chu Mạt Lê vẫn luôn chăm chú vào chuyện của mình, cũng không có tâm tình đi quan tâm chuyện của người khác, chỉ thoáng nhìn vào mắt Lâm Tân Mông, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!