Chương 64: Phát Sốt

Sau khi nước mắt đè ở đáy lòng tuôn ra hết, thần kinh vẫn luôn căng chặt của Bạch Đường Sinh cuối cùng cũng đã thả lỏng, giờ đây cậu mới bắt đầu thấy mệt mỏi.

Ưu điểm của phòng bệnh đơn là giường khá rộng, muốn nằm hai người cũng không quá khó.

Lên đây.

Bạch Đường Sinh thoáng chần chờ, lắc đầu:

"Thôi, đụng phải miệng vết thương của anh thì không tốt."

Ô Bách Chu không khuyên nhiều, trực tiếp dùng hành động thực tế, kéo người vào trong lồng ngực.

Vị động tác lớn mà đúng thật đụng phải miệng vết thương, nhưng vì không muốn để Bạch Đường Sinh nhận ra, hắn cũng chịu chút cảm giác đau đớn nhỏ này.

Ngủ đi. Ô Bách Chu nhẹ nhàng hôn một cái lên mái tóc cậu: Tôi ở đây.

Bạch Đường Sinh nhanh chóng mơ mơ màng màng ngủ mất, được giấc ngủ an ổn đầu tiên tính từ khi Ô Bách Chu xảy ra chuyện.

Như là sợ Ô Bách Chu đi mất, dù người đã chìm vào giấc ngủ, song Bạch Đường Sinh vẫn như cũ nắm chặt lấy vạt áo ở ngực Ô Bách Chu, mang theo chút bất an.

Sau khi nhận được tin tức Ô Bách Chu tỉnh, rất nhiều người lục tục đến thăm, Ô Hiếu Toàn và Chúc Hoán ở chưa được vài phút đã đi.

Khi bọn Yến Chập đến Bạch Đường Sinh vẫn còn ngủ, Ô Bách Chu một tay ôm lấy vai cậu, một tay khác dựng ngón trỏ đặt trên môi, ý bảo mọi người nhỏ tiếng chút.

Ngủ rồi? Tề Kỳ thở dài:

"Đúng là phải ngủ một chút, từ sau ngày hôm đó, cậu ấy chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng."

Đoàn phim của Yến Chập cũng đình công vài ngày, dù gì cũng không có diễn viên chính, sau khi Ô Bách Chu xảy ra chuyện mọi người cũng đều có chút mất hồn mất vía, Yến Chập dứt khoát cho mọi người nghỉ.

Hôn mê hơn mấy ngày, Ô Bách Chu nhẹ giọng dò hỏi chút tình hình hiện tại, Tề Kỳ nói với hắn chuyện bộ phim khoa học viễn tưởng diễn kia dời bấm máy lại nửa năm, Ô Bách Chu không bận tâm lắm gật gật đầu.

Yến Chập cũng nói:

"Cậu cũng tĩnh dưỡng cho khỏe mạnh đi, cảnh cuối cùng của cậu tôi đã tìm thế thân làm rồi."

Bọn họ vừa đi, Tần Triều và Hứa Diệp cũng đến, vừa lúc đụng phải Diệp Thâm đến một mình.

Ba người cũng coi như là quen biết, giao tình không sâu, chỉ cười chào hỏi.

Hứa Diệp đi vào đã kêu to:

"Cậu tỉnh rồi đấy à! Hôm qua khi tôi gọi video với Đường Sinh, nhìn cậu ấy xanh xao tôi còn tưởng người xảy ra chuyện là cậu ấy cơ."

Như là nghe thấy động tĩnh, cơ thể trong lòng nhúc nhích.

Tay Ô Bách Chu đặt lên tai Bạch Đường Sinh, hơi cau mày với Hứa Diệp:

"Em ấy mới vừa ngủ không bao lâu, anh nhỏ giọng chút."

"Giường này lớn có bấy nhiêu, hai người cũng không ngại chen."

Tần Triều vỗ sau đầu Hứa Diệp:

"Chen cái gì, bảo Đường Sinh đi về ngủ em xem cậu ấy có chịu hay không."

Cũng đúng.

Bạch Đường Sinh nằm nghiêng ngủ, mặt đối diện với Ô Bách Chu, Hứa Diệp không nhìn được khí sắc của cậu, nhưng cũng có chút cảm thán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!