Chương 6: (Vô Đề)

"Cậu còn trẻ như vậy, biết cái gì gọi là mệt mỏi?" Ô Bách Chu cau mày,

"Cậu còn trẻ, còn có khả năng vô hạn, trên thế giới này còn rất nhiều thứ tốt đẹp chưa từng nhìn thấy, cứ thế mà rời khỏi thế giới không khỏi quá đáng tiếc…"

Bạch Đường Sinh đột nhiên cười khẽ, thanh âm nhẹ bẫng, như lông chim lướt qua trong gió, không hề lưu lại chút dấu vết.

Fan thấy Ô Bách Chu là đóa hoa cao lãnh, lạnh lùng, cấm dục, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đến gần.

Sợ là bọn họ chưa từng thấy qua dáng vẻ như cha già răn dạy của ảnh đế nhỉ?

"Những lời anh nói này tôi đã từng nói với rất nhiều người."

Bạch Đường Sinh lâm vào hồi ức, đời trước sau khi cậu nhận được tài nguyên Ô Bách Chu cho kia không bao lâu, cậu bị một công ty giải trí khác đào đi mất.

Truyền thông Ma Phách không cho cậu bao nhiêu thứ hữu dụng, thích dùng quan hệ thân hữu* mà cho tài nguyên, vì thế công ty và cậu tất nhiên không có tình cảm gì đáng nói.

(*), ở vn hay gọi là con ông cháu cha, hiểu đơn giản là ưu tiên cho người mình thân thiết, người trong gia đình hoặc bà con hơn là những người có năng lực làm việc.

Cho nên khi đi cậu cũng rất dứt khoát.

Công ty mới đối xử với cậu cũng không tệ lắm, cậu dần ổn định nhân khí, chiếm được một ví trí nhỏ trong cái giới tạp nham này.

Cậu cũng được đề cử vài lần cho nam diễn viên xuất sắc nhất, nhưng vẫn không thể chuyển chính thức.

Song, sau khi trả hết nợ Bạch Đường Sinh cũng không để tâm chuyện đó.

Sau khi nhìn rõ tiền tài danh lợi, tự nhiên mất đi hứng thú với rất nhiều thứ.

Cậu từng gặp rất nhiều người, tiền bối hay là người mới, có người vì áp lực mà sụp đổ, có người mắc trầm cảm vì bị mặt tối trong giới ăn mòn, có người nhập diễn quá sâu, sa vào ác mộng không thể thoát ra...

Khi đó cậu cũng nói như vậy với những người đó, bạn còn trẻ, còn có khả năng vô hạn.

Chẳng qua khác với Ô Bách Chu nghiêm túc, ngữ khí cậu nói nhàn nhạt không hề bận tâm.

Giống như một người bạn biết sinh bệnh, bạn khách sáo tỏ vẻ an ủi đôi chút, chứ không phải thật sự quan tâm bệnh tình của người đó.

Người nọ sống hay chết có liên quan gì đến bạn?

Bạn sẽ không vì người đó chết mà vui vẻ, cũng sẽ không thương tâm.

Những người này nói mệt mỏi, nói muốn chết cho xong chuyện, song cuối cùng đều vẫn còn kiên trì.

Bởi vì trong sinh mệnh của bọn họ còn có người chưa thể dứt bỏ, còn có chuyện có thể chờ mong.

Nhưng cậu không có, Bạch Đường Sinh không có.

Cậu nhận ra mình đã lặng đi hồi lâu mới hồi thần lại, lộ ra một nụ cười còn xem như chân thành:

"Đêm đó…là tôi tự nguyện. Anh không cần có gánh nặng tâm lý gì cả, anh thay tôi trả tiền chuộc xem như chúng ta thanh toán xong."

Coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng không cần để ý tới sống chết của tôi.

Ô Bách Chu nghe ra ý của Bạch Đường Sinh, nhưng hắn không thể.

Tề Kỳ đi vào, nhìn thấy cảnh hai người nhìn nhau không nói lời nào.

Trong tay cô mang canh gà đã nấu chín, lại một lần nữa thể hiện lòng biết ơn thành khẩn với Bạch Đường Sinh:

"Sau này cậu có cần giúp đỡ gì, cứ việc tới tìm tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!