Tối hôm qua làm quá tàn nhẫn, hai người lăn lộn xong đến cả màn cũng quên kéo lên, dẫn tới việc sáng sớm bọn họ đã bị nắng chói mắt chiếu đến tỉnh.
Bạch Đường Sinh đứng trước bồn rửa tay, nhìn vết tích đầy người mà khẽ thở dài.
Trên cổ, trên ngực, cả eo và đùi, thậm chí cả phía trong cánh tay cậu cũng có dấu hôn.
Đầu gối bầm xanh sờ lên còn có chút đau nhức, đây là cái giá cho tối hôm qua cậu quỳ lâu trong bồn tắm.
Cậu nhìn Ô Bách Chu đi vào từ trong gương,
"Thật ra anh họ chó đúng không?"
Ô Bách Chu cười, từ phía sau ôm lấy, giúp cậu bóp kem đánh răng,
"Sao hổ lại không thể cắn người? Em đây là kì thị chủng loài đấy biết không?"
Bạch Đường Sinh rất thích cảm giác thân thiết dán bên Ô Bách Chu, vô cùng thân mật, cũng vô cùng yên bình.
Cậu giữ tư thế này bắt đầu đánh răng.
Bọt kem tràn trong miệng khiến cậu nói chuyện có chút lúng búng,
"Anh lì xì cho Hà Nhiên à?"
Ô Bách Chu gật đầu:
"Năm trước cậu ấy cũng vất vả rồi."
Bạch Đường Sinh vốn không biết chuyện này.
Hôm nay cậu vừa ngủ dậy Hà Nhiên đã gửi voice chat cho cậu, nói là cuối cùng cũng theo đuổi được nữ thần.
Sự hưng phấn trong lời nói kia cách màn hình di động cũng không lấn át được.
Bạch Đường Sinh không khỏi sinh ra chút áy náy, trong khoảng thời gian này cậu luôn đắm chìm như kẹo mật với thầy Ô, sắp quên mất bản thân cũng còn một trợ lý nhỏ rồi.
Coi như tạ lỗi, Bạch Đường Sinh chuyển cho Hà Nhiên bốn số sáu.
Hà Nhiên ngại ngùng nói với cậu đã nhận lì xì của Ô Bách Chu rồi, nhưng Bạch Đường Sinh vẫn ép cậu chàng nhận tiếp.
Bạch Đường Sinh phun nước súc miệng, Anh cho bao nhiêu?
Ô Bách Chu buông Bạch Đường Sinh ra, cũng bóp kem cho mình, Bốn số sáu.
Bạch Đường Sinh cất bàn chải đánh răng đi, khóe miệng câu lên:
"Em cũng chuyển cho cậu ấy bốn số sáu, có phải là rất ăn ý hay không?"
Ô Bách Chu cười, bọt kem suýt nữa trôi xuống họng, Đúng vậy, rất ăn ý.
Thật ra số may mắn tổng cộng cũng chỉ có vài chuỗi, 6666 và 8888 là thường thấy nhất… Nhưng lời này không đời nào hắn nói ra, dù gì Bạch Đường Sinh cũng hiếm khi nào có lúc trẻ con như vậy.
Nói xong Bạch Đường Sinh cũng có chút xấu hổ, cậu nhìn cơ thể lấm tấm điểm đỏ trong gương của mình,
"Hôm nay phải mặc áo cao cổ."
Ô Bách Chu cất ly và bàn chải,
"Cổ thấp cũng không sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!