Chương 44: (Vô Đề)

Bắt đầu từ khi đông chí tuyết luôn rơi ngắt quãng cho đến cuối năm.

Sắp năm mới, nhiều người đều bắt đầu tất bật săn vé máy bay vé tàu về nhà ăn tết, trên taxi hay tàu điện ngầm gì cũng có thể thấy người đẩy vali.

Hoặc là người trẻ tuổi, hoặc là trung niên, bận rộn một năm cuối cùng cũng có thể chạy về ngôi nhà mình nhớ mong, trên mặt tươi cười dào dạt.

Bạch Đường Sinh tỉnh dậy sau giấc ngủ, quanh người được hơi thở ấm áp bao bọc.

Cậu khẽ cử động, nhưng người phía sau ôm rất chặt, đành phải ngoan ngoãn nằm lại, không hề động đậy.

Dường như là bị động tác nhỏ của cậu đánh thức, Ô Bách Chu ghé vào gáy cậu khẽ hôn lên, mang theo trấn an.

Bạch Đường Sinh rụt cổ: Ngứa…

Động tác hôn vừa rồi của Ô Bách Chu hoàn toàn là theo bản năng, vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng lại bị tiếng ngứa mềm nhũn này làm tỉnh hoàn toàn, còn cả chỗ này đó cũng tỉnh theo.

Bạch Đường Sinh sững lại, trở mình, ôm lấy cổ Ô Bách Chu đòi hôn.

Sáng sớm, hai người đàn ông huyết khí phương cương ôm nhau trong ổ chăn, Bạch Đường Sinh bị Ô Bách Chu ôm hôn đến ngỡ như không thở nổi.

Cậu nắm chặt vạt áo ngủ trơn láng của đối phương, không có ý định giãy giụa.

Khi đại não Bạch Đường Sinh mơ mơ màng màng, tay Ô Bách Chu đã chậm rãi trườn xuống dưới mò mẫm, tiếng chuông di động lại đột ngột vang lên.

Ô Bách Chu buông Bạch Đường Sinh ra, nhìn về phía đầu giường.

Ưmm. Bạch Đường Sinh cuối cùng cũng được hít thêm không khí, hé miệng thở hổn hên: Ai vậy?

Ô Bách Chu cầm điện thoại vẻ mặt có chút nghiêm túc: Bà… Giang.

Bạch Đường Sinh nhướn nửa người trên, câu lấy cổ Ô Bách Chu kéo lại, nhìn chữ Mẹ trên di động trong tay Ô Bách Chu mà sững lại nửa ngày.

Đây là ghi chú cậu vẫn luôn lưu cho Giang Diệu cho, từ lần trước sau khi hoàn toàn bất hòa với Giang Diệu cậu cũng không có ý định sửa lại.

Suy cho cùng quan hệ huyết thống là ràng buộc không thể thay đổi trên đời này.

Dù cho Giang Diệu có thế nào, Bạch Đường Sinh cũng không thể phủ nhận sự thật người phụ nữ này là mẹ cậu.

Bạch Đường Sinh cuối cùng vẫn ấn chấp nhận, đầu kia điện thoại vang lên một giọng nữ quen thuộc,

"A lô, là tiểu Sinh à?"

Có chuyện gì sao?

Giang Diệu có vẻ mang đôi chút do dự,

"Con định ngày nào về nhà, sắp tết rồi."

Bạch Đường Sinh xiết chặt di động, Ô Bách Chu ôm cậu, bàn tay dày rộng xoa trên lưng cậu, lẳng lặng trấn an.

Lần trước nói chuyện với Giang Diệu đã là chuyện vài tháng trước.

Giọng nói này cậu đã nghe trong hai mươi mấy năm, dịu dàng, tức giận… Khi còn nhỏ yêu chiều hỏi vì sao cậu khóc, trưởng thành rồi hỏi thành tích của cậu vì sao lại xấu.

Bây giờ, Giang Diệu đang dùng một ngữ khí xa lạ gọi cậu Tiểu Sinh, hỏi khi nào cậu về nhà ăn tết.

Mẹ… Bạch Đường Sinh bình tĩnh mà gọi xưng hô đã hơn hai mươi năm này,

"Đó đã không còn là nhà của tôi nữa rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!