Trong quá khứ có lẽ Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu nằm mơ cũng không nghĩ tới tương lai sẽ có một ngày mình lại cứng với người đàn ông khác.
Bạch Đường Sinh khàn giọng nói: Em giúp anh?
Ô Bách Chu nheo mắt lại, không nói gì, trực tiếp dùng hành động thực tế.
Tay hắn sờ dọc xuống theo đường bụng bóng loáng của Bạch Đường Sinh.
Xúc cảm xa lạ làm Bạch Đường Sinh nhất thời có chút không chịu nổi, nhanh chóng kêu lên một tiếng, môi kề bên cổ Ô Bách Chu, đè nén tiếng rên rỉ của mình.
Hai người lại đi tắm, sợ củi khô động vào là bốc lửa nên cũng không tắm cùng nhau.
Khi Bạch Đường Sinh tắm rửa xong trở lại trên giường thầy Ô của cậu đã ngủ rồi, phát ra tiếng hít thở khe khẽ.
Cậu nhẹ tay nhẹ chân bò lên trên giường, nghiêng mình nhìn khuôn mặt Ô Bách Chu.
Dưới mắt Ô Bách Chu đã thâm quầng, hiển nhiên là do không nghỉ ngơi đủ.
Trong lòng Bạch Đường Sinh không thể nói là cảm xúc gì, có chút chua xót, càng có vô vàn rung động không thể kiềm nén.
Một thầy Ô ưu tú như vậy, sao lại có thể ở bên cậu chứ?
Cơ thể Ô Bách Chu khẽ run lên, Bạch Đường Sinh xoay người cẩn thận tắt đèn phòng đi, vừa mới chuẩn bị quay đầu lại đã phát hiện mình bị ôm eo, kéo vào trong một lồng ngực nóng rực.
Bạch Đường Sinh không nói gì, tay nhẹ nhàng phủ lên bàn tay Ô Bách Chu đặt trên bụng nhỏ mình, mười ngón tay đan vào nhau.
Trong bóng tối dần nhắm mắt lại.
Cậu nghĩ, sinh mệnh cậu đã không còn ai khác quan trọng nữa.
Người cậu để ý, chỉ còn lại duy nhất Ô Bách Chu.
Cậu sẽ lấy hết sức mình không hề giữ lại mà cho Ô Bách Chu tất cả tình cảm.
Tình thân, tình bạn, tình yêu, đều là hắn, đều cho hắn.
Cho đến khi hơi thở cậu dừng lại, cho đến tận cùng sinh mệnh.
Những ánh mặt trời ban mai đầu tiên xuyên qua khe hở bức màn chiếu lên mặt Bạch Đường Sinh, cậu nghe thấy phía sau có tiếng sột soạt.
Cái tay Ô Bách Chu ôm eo cậu đã chống bên mặt mình, một nụ hôn dịu dàng triền miên vô tận rơi trên môi cậu.
Bạch Đường Sinh nghe thấy Ô Bách Chu nhẹ giọng nói:
"Chào buổi sáng, thầy Bạch của tôi."
Trong nháy mắt kia, bóng đổ của Ô Bách Chu phủ lấy người cậu còn động lòng người hơn cả ánh mặt trời.
Hà Nhiên nhanh chóng gõ cửa phòng bọn họ, cậu chàng xách theo hai phần ăn sáng đi vào, trên mặt tràn đầy nét hóng hớt.
Bạch Đường Sinh hiểu rõ Hà Nhiên hẳn là đã sớm biết Ô Bách Chu sẽ đến, nếu không cũng sẽ không xách theo hai phần ăn sáng.
Cậu ngoan ngoãn ăn bữa sáng dưới sự giám sát của Ô Bách Chu, sau đó lại nghĩ tới một vấn đề bị mình lãng quên: Bao giờ thì anh đi?
Ô Bách Chu trả lời đúng sự thật: 11 giờ cất cánh.
Bạch Đường Sinh nhìn di động, mày hơi nhíu lại:
"Bây giờ đã 8 giờ, từ đây đến sân bay phải hơn một tiếng, còn kiểm tra an ninh lên máy bay, có phải anh nên xuất phát rồi hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!