Hôm nay là cảnh hôn cuối cùng của Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu, cảnh này diễn xong, cách ngày đoàn phim đóng máy cũng không còn xa nữa.
Bản thân cảnh của hai cái diễn viên chính cũng đã quay gần xong, còn lại chỉ là vài đoạn nhỏ linh tinh vụn vặt.
Bạch Đường Sinh nhai thỏ trắng, làm vị sữa tràn ra trong khoang miệng.
Cậu đã trang điểm xong, bây giờ chỉ chờ Ô Bách Chu.
Khi Ô Bách Chu xuất hiện trước mặt Bạch Đường Sinh, cậu không khỏi giật mình.
Không thể phủ nhận, cho dù đã gặp qua bao nhiêu nam thanh nữ tú cũng không thể cưỡng lại được đòn nhan sắc của Ô Bách Chu.
Thời gian của cảnh này là khoảng thời gian Đại Tần săn bắn tân xuân, Ô Bách Chu mặc trường bào màu tối, tóc dài buộc cao, đai lưng bản rộng phác họa ra vòng eo hữu lực đầy sức sống.
Sườn mặt hắn bị bôi sọc màu không biết làm từ chất liệu gì, ở trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn lại tăng thêm phong thái dị vực, đẹp đẽ hiếm thấy.
Giờ phút này hắn không phải Tần Miểu, vẻ mặt cũng không hề ngạo khí như Tần Miểu, lại có thêm nét hờ hững.
Bạch Đường Sinh không chỉ một lần phát hiện đôi mắt Ô Bách Chu đen sâu thăm thẳm như là một cái hút nước.
Nhìn vào hắn hồi lâu, hoặc là bạn nhận thua trước chật vật chuyển mắt đi, hoặc là bị hút vào trong cái xoáy nước ấy, không thể thoát ra.
Giống như là thiên thần, ánh mắt hắn sẽ không dừng lại cho bất cứ ai, bước chân hắn sẽ không ngừng nghỉ vì bất kỳ kẻ nào.
Chúng sinh đều bình đẳng.
Bạch Đường Sinh thu trạng thái ngơ ngẩn về, đối mắt với Ô Bách Chu, cười đưa ra lời khen của mình:
"Thầy Ô đẹp trai lại lần nữa làm tôi mở mang tầm mắt."
Ô Bách Chu đánh giá tạo hình của Bạch Đường Sinh một phen, Cậu cũng vậy.
Lúc này tạo hình của Bạch Đường Sinh có vài phần tương tự Ô Bách Chu, càng có thể nhìn ra bọn họ là một đôi người yêu.
Nhưng vài nét màu đặt trên mặt Ô Bách Chu là tăng lên thần cách, song đặt trên mặt Bạch Đường Sinh lại thành trích tiên bị kéo xuống trần gian, nhiều hơn mấy phần hơi thở phàm trần.
Action!
Tất cả người tại đây thúc ngựa cưỡi về phía rừng cây.
Vưu Trinh sắm vai hoàng tử nước láng giềng cưỡi ngựa xông lên trước nhất, một con ngựa đeo cương chắn trước mặt mọi người,
"Chúng ta lấy chính ngọ làm thời hạn, xem ai cuối cùng săn được nhiều mồi nhất, thế nào?"
Ô Bách Chu ngẩng đầu nhìn nhìn không trung, đáp: Được.
Địa vị của người như Tần Miểu và Văn Nhân Lục tất nhiên sẽ không tham dự kiểu tỷ thí thế này, vì vậy hai người vừa vào cánh rừng đã tách khỏi mọi người, đi vào trong rừng sâu.
Bạch Đường Sinh nhìn ngựa của Vưu Trinh chạy về phía nơi xa, cậu chậm rãi thu mắt về, Bệ hạ, đi thôi.
Hai người đi đến một cái hồ rồi dừng lại.
Bạch Đường Sinh xuống ngựa, dùng nước hồ rửa qua lòng bàn tay, vừa định chuẩn bị lên ngựa lần nữa thì Tần Miểu đã quay đầy ngựa lại,
"Hầu gia và cô cùng cưỡi một con, thấy thế nào?"
Bạch Đường Sinh có chút bất đắc dĩ:
"Bệ hạ, đây là săn xuân, còn có rất nhiều người đấy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!