Không để Hà Nhiên nói thêm gì nữa, Bạch Đường Sinh liền dời chủ đề,
"Anh đoán, hai ngày này người đại diện của anh hẳn là sẽ đến tham ban, chắc là anh ta sẽ đến thăm dò ý tứ của cậu, biết phải nói thế nào không?"
Hà Nhiên lại bắt đầu gật đầu như gà con mổ thóc,
"Biết biết, anh yên tâm."
Quả nhiên, Bạch Đường Sinh đoán như thần.
Nói câu này chưa qua một tiếng đồng hồ, người đại diện đã đến.
Người đại diện là một tên đàn ông mặt chữ điền, trông thì nghiêm túc, nhưng trên thực tế lại là người làm ra chuyện khiến người ta ghê tởm.
Nghệ sĩ trên tay gã trừ Bạch Đường Sinh không chịu vào khuôn khổ ra thì có nghệ sĩ nào mà không bị gã ném lên giường kim chủ?
Tự nguyện hay không tự nguyện đều có rất nhiều.
Người đại diện nhe ra một hàm răng vàng:
"Đường Sinh này, ở đoàn phim đã quen chưa?"
Bạch Đường Sinh ngồi trên ghế lẳng lặng uống nước, nhàn nhạt nói: Cũng không tệ lắm.
Người đại diện cười cười:
"Vậy là tốt rồi, cậu và tiểu Thao cùng ở trong một đoàn phim, phải nhớ chăm nom nhau nhé."
Bạch Đường Sinh nhếch mày, thản nhiên cười:
"Chắc chắn rồi, tôi nhất định sẽ tập trung, chăm nom cậu ta."
Người đại diện sửng sốt, cứ cảm thấy những lời này của cậu có ý khác.
Hà Nhiên vốn dĩ yên lặng đứng bên cạnh, đột nhiên bảo phải đi vệ sinh.
Người đại diện nhìn theo hướng Hà Nhiên rời đi, lơ đãng mà ứng phó với Bạch Đường Sinh đôi ba câu rồi lấy cớ đi gặp Ngô Thao, rời đi mất.
Bạch Đường Sinh nghiêng đầu nhìn thoáng qua hướng nhà vệ sinh, rũ mắt cười một tiếng.
"Sao lại thế này? Sao cảnh này vẫn chưa quay xong?"
Đây là giọng của Tần Triều, Hứa Diệp đi sang, trả lời giọng cộc lốc:
"Người nào đó cả ngày hôm nay cứ mất hồn, người trong lao tâm ngoài lao… Ha ha."
Tần Triều nắm tay Hứa Diệp, trấn an:
"Được rồi, đừng tức giận."
Y tự cho là không ai chú ý hôn hôn lên khóe môi Hứa Diệp, hô to với xung quanh:
"Mọi người đều vất vả rồi, hôm nay nghỉ ngơi nửa ngày, ngày mai không ngừng cố gắng."
Bạch Đường Sinh bình tĩnh mà dời mắt đi, làm bộ không thấy được cái nụ hôn chuồn chuồn lướt nước kia, chuẩn bị về khách sạn trước.
Mới vừa đi chưa được hai bước, Ô Bách Chu đã xuất hiện trước mặt cậu, trong tay còn xách theo một chiếc túi.
Ô Bách Chu đưa qua: Cầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!