Chương 10: Cảnh Giường Chiếu

Ô Bách Chu không sống ở trung tâm mà là gần phía tây thành phố, bên ngoài tiểu khu có nhân viên an ninh canh gác.

Sau khi Bạch Đường Sinh đi đăng ký, bảo vệ gọi điện thoại rồi mở cho cậu vào.

Nơi này là khu biệt thự, mỗi nhà đều là một căn biệt lập.

Khi Bạch Đường Sinh tới cửa, Ô Bách Chu đứng dựa ngay ngắn bên cây cột ở cửa xem di động, có vẻ như là ra ngoài đón cậu.

Sau khi Ô Bách Chu nhìn thấy cậu thì thả lỏng người, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì: Đi thôi.

Bạch Đường Sinh đi theo.

Sau khi vào cửa đập vào mắt là một khoảng sân to, bên tay trái có một hồ nước, bên tay phải là một dãy các chòi hóng gió nối tiếp dẫn đến căn nhà chính.

Tới cửa, đứng ở đó là một người phụ nữ trung niên bốn năm chục tuổi, Ô Bách Chu giới thiệu:

"Đây là dì Mai…người trong nhà sắp xếp đến chiếu cố tôi."

Bạch Đường Sinh chào hỏi, đi theo Ô Bách Chu lên lầu hai, nhịn không được nhìn hắn một cái:

"Tôi định ngày mai vào đoàn, anh thì sao?"

Ô Bách Chu dẫn cậu đến căn phòng cuối hành lang lầu hai, Cũng thế.

Bạch Đường Sinh ngừng ở cửa một chút:

"Vậy ngày mai chúng ta đi cùng nhau?"

Ô Bách Chu cũng dừng bước, đôi tay đút trong túi quần, Được.

Bạch Đường Sinh đánh giá căn phòng của mình một vòng, không gian rất lớn, một tấm ga giường lớn trắng tinh trải bên trên.

Phong cách trang trí phòng đơn giản cũng như là nội thất, đều là màu trắng đen.

Bạch Đường Sinh quay đầu lại, nhìn về phía Ô Bách Chu dựa vào cửa, nghiêm túc nói: Thầy Ô, cảm ơn anh.

Ô Bách Chu khẽ gật đầu:

"Không cần khách sáo như vậy, tập trung đóng phim, về sau cậu sẽ ngày càng tốt."

Bạch Đường Sinh ngây người, sau đó bật cười:

"Anh…tiền cho tôi mượn, tôi sẽ nhanh chóng trả."

Ở nhà Ô Bách Chu mặc đồ tương đối tùy tính, bộ quần áo ở nhà màu cà phê, có lẽ là do ánh đèn, giờ phút này thế mà hắn lại thoạt nhìn có vẻ ôn hòa.

Lông mi hắn khẽ run lên hai cái, dường như nghĩ tới gì đó.

"Cậu nhanh chóng trả nợ cho tôi, sau đó phải làm việc cho tốt, đừng có nghĩ đến mấy chuyện…không đâu…"

Hắn nghiêng đầu, nửa ngày nghẹn ra một câu:

"Đừng có nghĩ đến mấy chuyện không tốt."

Bạch Đường Sinh nhìn chăm chú vào bóng dáng rời đi của Ô Bách Chu, nhịn không được bật cười.

Cách người này khuyên người ta quý trọng sinh mệnh thật đúng là…uyển chuyển.

Đã khuya, Bạch Đường Sinh lấy một bộ áo tắm rồi đi tắm rửa, trong phòng tắm có một tấm gương cực kì lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!