Mộ Tương đã ngủ lại cung Vị Ương bốn năm đêm liên tiếp.
Ban đầu Thượng Hỉ cảm thấy quá hoang đường, đến bây giờ đã chết lặng, đã quen với việc mặc nhận chuyện chủ tử nhà mình sẽ ngủ ở cung Vị Ương sau bữa tối mỗi ngày.
Vì thế cung Vị Ương còn tăng thêm rất nhiều đồ đạc. Mộ Tương sợ lạnh cũng sợ nóng, nên cung Vị Ương đặt thêm không ít khối băng dưới đất, trên giường được lót mấy lớp đệm chăn cực dày bởi Mộ Tương thích giường mềm.
Vật trang trí cũng nhiều thêm một chút, rèm màn đỏ thẫm…
Sau ngày đầu tiên qua đêm ở chỗ Sư Hòa rồi buổi tối kế tiếp trở lại Dưỡng Tâm Điện, Mộ Tương luôn thấy khó chìm vào giấc ngủ.
Dẫu có chợp mắt ngắn ngủi thì mặt mày cũng nhuốm vẻ mệt mỏi, ngủ chưa đến hai canh giờ đã tỉnh, những cơn ác mộng liên miên không dứt.
Có điều, vì cung Vị Ương không có người ở trong một thời gian dài nên rất lắm muỗi, hôm sau Mộ Tương rời giường với vết muỗi đốt toàn thân.
Hắn vốn có chút không thoải mái, nghĩ rằng mình đã để Sư Hòa ngủ ở nơi giày vò con người ta thế này. Kết quả hắn quan sát một ngày, thậm chí còn cưỡng ép vén ống tay áo của Sư Hòa lên, phát hiện trên người y còn chẳng có cái mụn nào.
Mộ Tương đành phải sai người mắc màn cho mình, còn tại sao lại là màu đỏ —— cái này phải hỏi phủ Nội Vụ.
Hôm nay là một ngày long trọng, tân hoàng đăng cơ, có người vui có kẻ sầu.
Mộ Tương mặc trường bào vàng, đứng trên tế đàn làm lễ bái tổ tiên, Sư Hòa đứng bên phải, nhìn bức tượng đá của Nhã Đế với ánh mắt thản nhiên.
Mộ Tương nghiêng đầu liếc y, cảm giác hơi khó chịu.
Nếu Sư Hòa nhìn hắn….
Tầm mắt Sư Hòa đột nhiên dời khỏi tượng đá, chạm phải ánh mắt hắn. Mộ Tương sửng sốt một giây rồi có phần mất tự nhiên mà xoay đầu nhìn chỗ khác.
Hắn cố nén sự khác thường trong lòng —— thực ra không chỉ một lần, suy nghĩ muốn đối phương toàn tâm toàn ý tập trung vào mình ngày càng mãnh liệt.
Triều thần phía sau mang vẻ mặt nghiêm túc, quỳ trên mặt đất theo thứ tự quan chức, trang trọng và cung kính, mà chính chủ Mộ Tương đang thất thần nghĩ ngợi về những việc khác.
Sư Hòa như thấy được sự lơ đãng của hắn, rút ra ba nén hương trên bàn hương án đưa cho Mộ Tương: Điện hạ, thỉnh.
Mộ Tương chú ý tới xưng hô của y, vẫn giống như trước.
Hắn khẽ nhíu mày không nói gì, chỉ tiếp nhận nén hương, châm lửa đốt rồi c4m vào trong lư hương.
Sư Hòa bê tới một cái khay phủ lụa sa tanh có thêu hình rồng vàng, khi vén lên, đó quả đúng là ngọc tỷ truyền quốc.
Y nói với Mộ Tương:
"Điện hạ, mời nhỏ máu vào mắt rồng."
Ngọc tỷ truyền quốc của Tương Quốc được làm bằng một chất liệu kỳ lạ, tuy là ngọc nhưng lại hút máu, sau khi máu vào mắt rồng thì sẽ được ngọc hấp thu từ từ, nghĩa là tổ tiên đã thừa nhận thân phận của tân đế.
Nếu ngược lại, máu sẽ được thải ra từ đuôi rồng…
Công Bộ Thượng thư Giang Thành quỳ trên đất cùng chúng triều thần. Thời điểm Mộ Tương chuẩn bị cắn rách ngón tay mình, ông ta lặng lẽ ngước mắt lên, khóe miệng khẽ nhướng.
Miễn ngọc tỷ truyền quốc không nhận máu của Mộ Tương thì mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển được…
Nhưng giây tiếp theo, ông ta kinh hãi toát một thân mồ hôi lạnh. Quốc sư đột nhiên nhìn về phía ông ta, mặc dù vẻ mặt đạm mạc song ông ta rõ ràng có thể nhìn ra một tia cảnh cáo.
Mộ Tương không để ý đến biểu cảm giữa hai người, cắn vỡ ngón tay là chuyện rất khó khăn, nhất là khi hắn sợ đau.
Hắn hạ quyết tâm, dùng chiếc răng nanh sắc nhọn bên trái cắn thật mạnh, cuối cùng đã thành công chảy máu.
Hắn đặt đầu ngón tay lên vị trí mắt rồng, phần thịt chậm rãi tụ lại một giọt máu, dần dần nhỏ thành giọt theo trọng lượng tăng lớn, lay động chỗ mắt rồng một hồi lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!